
g, cô xem, tôi không phải là
đang ở bên cạnh cô sao?" Anh dùng sức ôm cô vào trong ngực, để cho cô
nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, chứng minh sự tồn tại của mình.
"Vậy thì tốt, tôi rất sợ anh đi ."
Nhận được cam đoan của anh, cô thỏa mãn than nhẹ hơi nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của anh.
Nhiệt độ ấm áp của anh làm cho cô buông lỏng, trái tim lo lắng yếu ớt tìm
được sự che chở, cô nhu thuận dựa vào người anh, ở trên người anh nhẹ
nhàng cọ xát.
"Cô gặp ác mộng sao?"
"Ừ. . . . . . Thật là giấc mộng đáng sợ, anh không cần đi được không? Ở lại chỗ này với tôi." Cẩn gật đầu , sau khi yên tâm, đôi mắt thoải mái không mở ra.
"Được, tôi không đi, cô vừa gặp ác mộng gì?" Anh nhẹ giọng hỏi thăm như dỗ con nít.
"Mơ thấy. . . . . . Anh rất tức giận, nói tôi là người đàn bà xấu xa, hại
chết. . . . . . Còn nữa, anh cùng vị hôn thê rời đi. . . . . .Tôi đuổi
theo thế nào . . . . . đuổi theo thật là xa cũng đuổi không kịp, tôi xin lỗi, không dám nói với anh. . . . . . Đừng đi. . . . . . Tôi rất sợ. . . . . ." Lời nói của cô mơ mơ hồ hồ, làm cho người khác nghe không hiểu
chút nào, nói xong, cô lại chậm rãi ngủ.
Lại một lần nữa Xích Diễm nghe xong lời của cô..., không nhịn được nhíu chặt lông mày.
Lần này anh vô cùng xác định cô đã nói ra từ kia, mà không phải anh nghe
nhầm. Cô lại một lần nữa nói đến cái danh từ vị hôn thê này. Lần trước
cũng vậy, cô nói cô biết ba năm trước đây anh đã có vị hôn thê, hiện tại cũng nói vị hôn thê của anh cùng anh đi.
Vị hôn thê của anh rõ ràng chính là cô, mà cũng là chuyện gần đây anh mới biết, tại sao cô lại nói ba năm trước đây?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giữa anh và cô, có phải có hiểu lầm gì hay
không, mới có thể dẫn đến việc chia tay của hai người vào ba năm trước?
Anh càng ngày càng khẳng định suy đoán này.
Lúc trước tìm người
điều tra hành tung của cô, xác định cô ở Hàn Quốc. Nhưng sau khi tìm
được cô , anh cũng không cẩn thận xem báo cáo điều tra .
Nhưng
mấy ngày trước, anh cẩn thận nhìn báo cáo điều tra lần thứ nhất, làm anh cảm thấy kinh ngạc sâu sắc chính là, ba năm nay bên cạnh cô căn bản
không có bất kỳ người đàn ông nào.
Người đàn ông ba năm trước
đây tự xưng là bạn trai cô cũng không qua lại cùng cô. Cô hầu như bảo
trì khoảng cách với mọi người, cá tính của cô dường như cũng như anh,
trong một đêm thay đổi không ít.
Báo cáo cho thấy, sau khi cô và anh chia tay ở nước Pháp, cô liền theo bạn tốt trở lại Đài Loan.
Nếu như theo lời cô nói, người đàn ông kia có quan hệ với cô, vậy tại sao ba năm nay, hai người không cùng nhau qua lại?
Rốt cuộc vấn đề là ở người nào?
Còn nữa, ban đầu cô tại sao một câu cũng không nói rõ, lại đột nhiên mất tích?
Năm đó anh bị sự tức giận làm cho hồ đồ, hoàn toàn không nhận thấy chuyện
khác thường. Hiện tại bình tĩnh suy nghĩ mới cảm thấy không bình thường, có quá nhiều điều khó hiễu khiến anh hoài nghi.
Anh cần đáp án, cần phải biết được chân tướng sự thật. Rốt cuộc, cô che giấu anh những
gì? Tại sao trong mộng không ngừng xin lỗi anh, tại sao lại khóc? Trong
lòng cô có sự lo lắng, nhưng, là cái gì? Tại sao lại khiến cô khổ sở như vậy?
Anh phải nghĩ cách tra hỏi rõ ràng, giữa cô và anh, rốt cuộc tồn tại hiểu lầm gì ?.
**********
"Có muốn ra ngoài đi dạo với tôi hay không ?" Vết thương bị đạn bắn trên
người Xích Diễm đã tốt hơn một nửa, vì vậy anh đề nghị với Cẩn.
"Đi ra ngoài?" Cẩn chỉ khoảng sân bên ngoài, nơi đó hầu như mỗi ngày cô đều đi.
"Không, là đến nội thành." Anh lắc đầu giải thích.
"Rời đi nơi này?" Anh muốn dẫn cô đi ra ngoài?
" Ở đây chắc cũng hơn một tháng, mặc dù hoàn cảnh nơi này rất tốt, nhưng
hình như hơi tĩnh mịch, tôi nghĩ cô có lẽ cũng buồn bực." Đây là sự
thật, kể từ khi cùng anh kết hôn đến bây giờ, cô hầu như mỗi ngày đều
nhốt ở trong rừng sâu này.
Mặc dù nơi này là chỗ rất nhiều người muốn vào nhưng không được vào, nhưng mà ở lâu rồi cũng sẽ nhàm chán.
"Anh dẫn tôi đi ra ngoài?" Cẩn nhìn anh, trong mắt lộ ra mong đợi.
Đúng là cô bắt đầu thấy nhàm chán rồi, bởi vì người Tông Nham môn đa phần đều đối với cô vô cùng cung kính.
Mấy ngày trước Tiểu Miêu cùng hai người kia cũng đã rời đi, người cô có thể nói chuyện chỉ còn lại Xích Diễm.
"Không muốn sao?" Giọng nói anh giả bộ tiếc nuối, thật ra thì anh đã sớm nhìn ra mong đợi của cô.
"Muốn, muốn, muốn, tôi muốn đi, anh chờ tôi mười phút . . . . . . Không, năm
phút , tôi thay quần áo sẽ tới, chờ một chút đó!" Cô cao hứng lớn tiếng
nói, vội vàng chạy vào bên trong phòng.
Xích Diễm lắc đầu cười, đối với hành động của cô cảm thấy thú vị.
Cô như đứa bé được ăn kẹo, giống như ba năm trước đây, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến cô cảm thấy sung sướng. Nghĩ tới đây, Xích
Diễm đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy! Không sai, chính là như vậy! Giờ khắc này, tâm tình của anh bỗng nhiên thoải mái. Ở trong
nội tâm của anh, anh vẫn không muốn tin cô là người phụ nữ lòng dạ xấu
xa, ba năm trước đây như thế, ba năm sau cũng thế.
Cho dù anh luôn thuyết phục mình, cô là người phụ nữ đáng