
ô nương lưu lạc đến bước này? Ngàn cái sai vạn cái sai, đều là của Vương gia!”.
Không ngờ
Túy Cúc bỗng nhiên nhắc đến Sở Bắc Tiệp, Sính Đình sững sờ, muốn chê Túy Cúc tính khí trẻ con, nhưng lại thấy từng lời ấy đều đúng với suy nghĩ
trong lòng mình. Nàng đã dành trọn tâm huyết cho Sở Bắc Tiệp, để rồi
nhận lấy kết cục này, phụ tất cả ước muốn thuở ban đầu. Cuộc đấu tranh
giữa tình cảm và nghĩa nặng quốc gia trước nay chưa từng có kết cục hay.
Sính Đình mơ hồ cảm nhận được, nhưng không đủ bản lĩnh để ngăn cản sự việc tiếp diễn đến bước này.
“Bỏ đi”,
Sính Đình thở dài buồn bã, nhắm mắt lại, “Đừng hao tâm tổn sức vào con
người đó nữa, chỉ rước khổ vào thân”. Nói xong, nàng dịu dàng xoa bụng.
Vì mặc áo rộng nên người ngoài không phát hiện, nhưng khi xoa bụng, nàng đã thấy bụng mình bắt đầu nhô ra.
Hài nhi của
ta, đừng dính đến tình thù quốc gia. Đạo nghĩa là một thước đo, nhưng
sau cùng sẽ biến thành ổ khóa nặng nề giam giữ trái tim con, bịt kín đôi mắt con.
Hài nhi của ta, đừng giống phụ thân con, cũng đừng giống mẫu thân. Yêu cũng thế, hận cũng thế, nhưng đừng quên thuở ban đầu.
Thuở ban đầu, tại sao ngươi lại yêu, tại sao ngươi lại hận?
Đừng quên.
Khói lửa mù
mịt cuộn trên bình nguyên, lan tới tận chân trời, bốc lên ngùn ngụt như
đang ngạo nghễ báo với nhân gian, đại chiến đã cận kề.
Cờ bay che lấp mặt trời, trống trận dồn vang.
Tiếng tù và từ xa vọng tới cũng chẳng thể che nổi một phần thê lương trong làn nắng sớm.
Nhìn ra xa,
bình nguyên dày đặc những đầu người đội mũ sắt cao lêu nghêu, ánh sáng
lóa của hàng ngàn hàng vạn thanh đao kiếm chĩa về phía chân trời, đoàn
kỵ binh của đại quân Đông Lâm rầm rập khí thế.
Sở Bắc Tiệp
oai hùng trên lưng tuấn mã, sừng sững nơi tiền tuyến. Cờ Trấn Bắc vương
phần phật bay trên đầu, những hình thù hung hãn, dữ tợn trên đó như muốn nuốt lấy hồn phách kẻ thù.
Trên sườn núi đối diện, sắc cờ khác cũng tung bay trong gió, một đội quân hùng hậu kéo dài đến tận chân trời.
Vân Thường, quốc gia vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, ẩn mình không lộ, giờ đã tích đủ sức mạnh, có một quân lực không thể coi thường.
Sở Bắc Tiệp nheo mắt, nhìn bóng dáng anh tuấn đầy tự tin nơi tiền tuyến địch, chủ soái của đại quân Vân Thường.
Chàng còn
nhớ, trên con đường ruột dê ngày ấy, kẻ dẫn theo phục binh lặng lẽ hiện
thân trên vách đá với nụ cười ung dung, chính là người này.
Tiểu Kính An vương ngày trước, phò mã Vân Thường bây giờ.
Đó chính là nam nhân cướp Sính Đình khỏi tay chàng!
Cuồng phong
xuyên qua hai trận tuyến bỗng nhiên im bặt, như đang lo sợ nơi này sắp
biến thành chiến trường tàn khốc. Cờ xí rợp trời cũng rủ xuống vì thiếu
gió.
Yên ắng đến
bất ngờ khiến trận địa càng thêm căng thẳng. Hàng chục vạn binh lính
cùng chiến mã sừng sững giữa bình nguyên, im lìm như những nấm mồ.
Sở Bắc Tiệp
lặng lẽ nhìn Hà Hiệp. Cách xa như vậy, nhưng chàng vẫn cảm nhận được ánh mắt của đối phương dành cho mình, lạnh lùng và sắc bén.
Chính nam nhân kia đã cướp đoạt Sính Đình đang mang trong mình cốt nhục của chàng. Bàn tay Sở Bắc Tiệp lặng lẽ đặt lên cán kiếm.
Rút kiếm xung phong, tiến thẳng về phía trước, chỉ cái chết mới có thể ngăn chàng lại.
Đứng cạnh Sở Bắc Tiệp, cũng như các đại tướng khác, Thần Mâu bỗng thấy lòng bàn tay
mình toát mồ hôi lạnh. Mọi người đều biết rõ, chỉ cần Sở Bắc Tiệp rút
kiếm ra khỏi bao, thiên quân vạn mã sẽ ầm ầm xông tới, máu chảy thành
sông.
Vì một người.
Chỉ vì một nữ nhân.
Bạch Sính Đình, tứ quốc sẽ mãi nhớ về cái tên này.
Ánh mắt mọi người nhất loạt dồn về bàn tay Sở Bắc Tiệp. Mười vạn quân sẽ lập tức xông lên theo cánh tay vung kiếm.
Bầu không
khí như bị những hơi thở căng thẳng vê thành từng sợi, tựa như dây đàn
bị kéo căng, khoảng đất trống giữa hai quân đang dần thu hẹp lại.
Trong không gian tĩnh lặng đến ngạt thở, bỗng vang lên tiếng vó ngựa.
Tuấn mã phi nước đại.
Trên dốc núi phía nam, mấy bóng người bỗng xuất hiện trong nắng sớm, bất chấp hậu
quả tiến thẳng vào khoảng đất trống giữa hai quân, giống như bức tranh
sơn dầu đang bị cháy, có ai đó cầm đao nhẹ nhàng xẹt qua; giống như trên bức tranh thê lương chợt thêm một nét xuân, quái dị và hoàn toàn không
ăn khớp với toàn cảnh.
“Vương kỳ Vân Thường?”, Thần Mâu lẩm bẩm như chẳng dám tin.
Thị lực hơn người, Sở Bắc Tiệp đã sớm nhận ra dòng chữ to in trên lá cờ.
Kỵ binh đầu
tiên xông đến mảnh đất trống ghìm dây cương trước mặt Sở Bắc Tiệp, chắp
tay, giọng sang sảng: “Vị tướng quân này chính là Đông Lâm Trấn Bắc
vương Sở Bắc Tiệp?”.
“Bản vương Sở Bắc Tiệp. Ngươi là ai?”, Sở Bắc Tiệp trầm giọng hỏi.
“Tại hạ Dung An, trưởng thị vệ vương cung Vân Thường. Chủ nhân Diệu Thiên công chúa
của tại hạ có lời thỉnh cầu gặp mặt Vương gia.”
“Đại chiến cận kề, Diệu Thiên công chúa hiện đang ở nơi nào?”
“Ở đằng kia.” Dung An chỉ tay về phía sau.
Mọi ánh mắt
đổ dồn về phía xa. Trên sườn núi, chiếc xe ngựa hoa lệ xuất hiện trong
ánh nắng ban mai, chạy như bay về phía mảnh đất trống giữa hai quân.
Trái tim Sở Bắc Tiệp bỗng như có muôn vàn sợi dây vô hình thắt chặt, chút run rẩ