
Đánh trận, ngươi hiểu chưa? Công văn dán ngay ở kia, ngươi
biết chữ thì tự ra mà đọc, trên đó viết rất rõ ràng, không có giấy xuất
quan, không được ra khỏi cửa khẩu”.
Trong bụi cây ven đường, hai nữ tử đang ngồi nghe trộm vội trao nhau ánh mắt lo lắng.
“Nơi này
cũng giống như cửa khẩu Hách Mông, phải xuất trình giấy xuất quan mới
được ra khỏi đây.” Vẻ mặt vô cùng lo lắng, Túy Cúc hỏi, “Giờ phải làm
thế nào? Mất công chúng ta chịu bao vất vả từ cửa khẩu Hách Mông tới
Tiêu Dương”.
Đôi mắt đen
của Sính Đình nhìn chằm chằm về phía cánh cổng Tiêu Dương giờ chỉ hé ra
một lối đi hẹp: “Xem ra tất cả cửa khẩu từ Vân Thường thông sang Bắc Mạc đều được nghiêm lệnh, buộc phải kiểm chứng người đi qua”.
Đáng lẽ họ phải nghĩ ra, thời kỳ chiến loạn, cửa khẩu tất phải kiểm soát gắt gao.
Với hiện trạng của Vân Thường, đang lúc khai chiến với Đông Lâm, Vân Thường không thể lơ là Bắc Mạc sẽ thừa cơ giậu đổ bìm leo.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Không có cách nào khác.” Sính Đình ngẩng lên, nhìn về phía sơn mạch Tùng Sâm cao đến tận mây xanh.
Núi non
trùng điệp chia cắt biên giới hai nước Vân Thường và Bắc Mạc. Những vùng núi thấp đều có các cửa khẩu. Mùa đông, vùng núi cao rét buốt, dã thú
đói khát, chỉ kẻ điên mới có ý đồ qua biên giới theo đường đó.
“Cô nương?”, Túy Cúc lo lắng nhìn Sính Đình.
Sính Đình mỉm cười, ung dung: “Nếu không thể qua cửa khẩu, chúng ta đành phải đi qua rừng dày núi cao của dãy Tùng Sâm”.
“Mạo hiểm
như thế…”, Túy Cúc nói, “Chi bằng chúng ta cứ lưu lại biên cương một
thời gian, đợi…”. Ánh mắt dừng nơi bụng Sính Đình, Túy Cúc ngừng lại.
Sính Đình
lắc đầu: “Cửa khẩu sẽ ngày càng thắt chặt hơn. Giờ Diệu Thiên công chúa
chắc cũng ra đến tiền tuyến rồi, Hà Hiệp sẽ nhanh chóng đoán ra hướng
chạy của chúng ta. Ta biết Hà Hiệp lợi hại cỡ nào, đến khi Hà Hiệp từ
chiến trường trở về, tập trung ra tay truy đuổi, chúng ta sẽ chẳng còn
cơ hội rời khỏi Vân Thường”.
Nhìn sơn mạch Tùng Sâm âm u dưới màn mây đen, Túy Cúc bỗng thấy lạnh sống lưng.
Nhưng, Túy
Cúc nhanh chóng trấn tĩnh: “Trước khi lên núi, chúng ta phải hái sẵn
thảo dược, mạt thảo dưỡng thai chỉ mọc ở chân núi”.
Khi Sính
Đình dự định vượt qua sơn mạch Tùng Sâm, trận quyết chiến giữa Vân
Thường và Đông Lâm đã được hóa giải bởi bức thư Diệu Thiên công chúa đưa tới.
Hà Hiệp ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn đại quân Đông Lâm từ từ rút lui.
Khói lửa dần tan.
Dây đàn đang căng giờ chùng xuống, hiu quạnh và thất vọng.
Trước lúc
mười vạn quân hào hùng xuất trận, lá cờ cao quý của Vân Thường bỗng xuất hiện giữa chiến trường, còn Hà Hiệp, tướng lĩnh quân sự cao nhất Vân
Thường, lại chẳng hề hay biết.
Trước bao con mắt nhìn vào, Sở Bắc Tiệp và Diệu Thiên ở ngay chính giữa chiến trường rộng lớn, bình thản chuyện trò với nhau.
Thấy Sở Bắc Tiệp thúc ngựa quay lại trận địa, thấy đại quân Đông Lâm rung chuông hồi trận, Hà Hiệp hiểu rõ, tất cả đã xảy ra.
“Đông Lâm rút quân rồi?”
“Đông Lâm rút quân rồi!”
Bên cạnh,
sau lưng, những binh sĩ Vân Thường đang chờ đợi trận huyết chiến không
dám tin vào kỳ tích xảy ra ngay lúc đại chiến cận kề. Họ xôn xao vì vui
mừng.
Phó tướng bên cạnh Hà Hiệp hạ giọng bẩm báo: “Bẩm Phò mã, Đông Lâm rút quân rồi”.
Ánh mắt Hà Hiệp đột nhiên tối sầm.
Khoảnh khắc
ấy, hắn chỉ muốn rút kiếm ra khỏi bao, hét lệnh tấn công. Hai bên lực
lượng tương đương, trong lúc quân Đông Lâm rút đi, binh sĩ Vân Thường
xông tới, chắc chắn hắn có thể giành thế thượng phong.
Chỉ cần tiến về bên ấy, Hà Hiệp chắc chắn có thể chặt đầu Sở Bắc Tiệp.
Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, Hà Hiệp khổ sở đè nén niềm khao khát đang trào dâng trong lòng.
Nhưng, hắn không thể hạ lệnh.
Dù có vung kiếm, lúc này ba quân cũng không nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Diệu Thiên công chúa ở kia, lá cờ cao quý nhất Vân Thường đang tung bay ở kia, Hà Hiệp chỉ là một phò mã, một võ tướng.
“Phò mã, Đông Lâm rút quân rồi”, phó tướng hạ giọng bẩm báo thêm lần nữa.
Sắc mặt xám xịt, Hà Hiệp nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng: “Ta thấy rồi”.
Hắn mỉm
cười, nhìn xe ngựa của Diệu Thiên đang chậm rãi tiến về phía đại quân.
Trong chiếc xe ngựa cô độc và hoa lệ ấy là thê tử của Hà Hiệp, chủ nhân
của Vân Thường.
Đại quân bỗng trở nên im lặng.
Hóa giải trận huyết chiến này chính là chủ nhân Vân Thường, là Diệu Thiên công chúa mà tướng sĩ một lòng tận trung tận nghĩa.
Xe ngựa lặng lẽ lại gần, dừng trước trận địa, sau lưng là đại quân Đông Lâm vừa rút
đi, trước mặt là hàng vạn tướng sĩ Vân Thường và cả Hà Hiệp.
Ngồi ngay
ngắn trong xe, phục sức nặng nề tầng tầng bao phủ trên người, Diệu Thiên vẫn cảm nhận được cái ớn lạnh khiến người ta bất an.
Sau khi
thuyết phục Sở Bắc Tiệp, Diệu Thiên nhất thiết phải đối diện với vấn đề
khó mà nàng không hề muốn đối diện. Ánh mắt Hà Hiệp như đang xuyên qua
màn xe. Nàng đã không còn dũng khí để vén rèm trước mặt lên, gặp Hà
Hiệp.
Bạch Sính Đình không còn trong phủ phò mã.
Đã không còn.
Ngàn vạn lý do lấy đại cục làm trọng, nhưng Bạch Sính Đình đã không còn ở đó.
Trên đường đến đây, Diệu Thiên đã bao lần suy ng