
y thoáng qua trong sâu thẳm đáy lòng.
Ngoài Sính
Đình, liệu nàng ta còn con bài nào để giảng hòa? Trước khi đại quân lâm
trận, Công chúa vội vã đến đây mà không sang với binh mã Hà Hiệp thống
lĩnh, chắc chắn có liên quan đến Sính Đình.
Trái tim vốn lạnh lùng của chàng bỗng như có ngọn lửa thiêu đốt, nỗi xúc động nhất thời ào tới.
Xe ngựa càng lúc càng gần, rõ ràng đại quân đối phương cũng nhận ra vương kỳ trên xe ngựa, nên cực kỳ chấn động.
Dung An giục ngựa về cạnh Công chúa, cúi người bên cửa sổ xe nhận chỉ thị một hồi,
rồi thúc ngựa quay lại: “Công chúa mời Vương gia đến bên xe một lúc”.
Xe ngựa đỗ
trên mảnh đất trống. Bốn con tuấn mã mình đầy tuyết trắng dừng bước cúi
đầu. Như nhận được lệnh của người trong xe, phu xe tự giác nhảy xuống
rời đi, đứng cách đó chừng trăm bước, khoanh tay đợi lệnh.
Thần Mâu cảnh giác: “Vương gia cẩn thận, Hà Hiệp quỷ kế đa đoan, cẩn thận trúng mai phục”.
Sở Bắc Tiệp cười gằn: “Mỗi người một xe ngựa, dù bên trong có chất đầy người cũng không chống nổi bảo kiếp trong tay bản vương”.
Thúc ngựa
tiến đến, Sở Bắc Tiệp ung dung hỏi: “Trong xe có phải Diệu Thiên công
chúa của Vân Thường? Đông Lâm Sở Bắc Tiệp ở đây, Công chúa có chuyện gì
muốn nói?”.
Diệu Thiên
vén rèm, ngước mắt nhìn lên. Thấy Sở Bắc Tiệp cưỡi trên tuấn mã, uy
phong lẫm liệt, khí thế hơn người, trong lòng thầm cảm thán, nàng dịu
giọng: “Diệu Thiên nhận ủy thác của người khác, có bức thư muốn giao cho Vương gia”.
“Chỉ có thư?” Đôi đồng tử của Sở Bắc Tiệp khẽ co lại, không khí xung quanh bỗng chốc băng lạnh, “Người ở đâu?”.
“Người đã không còn ở Vân Thường ta”, Diệu Thiên đáp, “Vương gia đọc thư, tất sẽ biết”.
Ánh mắt Sở
Bắc Tiệp càng trở nên lạnh lùng, cách một tấm rèm che cũng khiến Diệu
Thiên rùng mình. Chàng nói: “Công chúa xem nhẹ bản vương rồi. Đại quân
Đông Lâm lặn lội đường xa tới đây để đòi người về. Vân Thường không trả
người, chỉ dựa vào một bức thư mà muốn bản vương lui binh? Đâu có chuyện dễ dàng như thế! Bản vương nói trước, nàng có bị làm sao, bản vương thề sẽ lấy máu tươi nhuộm đỏ vương cung Vân Thường”.
Diệu Thiên
im lặng ngồi trong xe ngựa, hồi lâu mới thở dài buồn bã: “Từ lâu đã nghe danh Trấn Bắc vương là bậc anh hùng có kiến thức sâu rộng, Diệu Thiên
muốn được thỉnh giáo Trấn Bắc vương vài câu”.
Định phất áo đi, nhưng nghĩ lại, việc này liên quan đến Sính Đình, không thể sơ
suất, Sở Bắc Tiệp lại ghìm ngựa: “Công chúa cứ hỏi”.
Diệu Thiên đáp: “Xin hỏi Vương gia, lần này dẫn binh đại chiến, có phải chỉ vì mình Bạch Sính Đình?”.
“Đúng thế.”
“Vậy thì Đông Lâm vương sẽ không đồng ý.”
Sở Bắc Tiệp lạnh lùng: “Đây là chuyện nội bộ của Đông Lâm ta, không liên quan đến Công chúa”.
“Chuyện giữa Vương gia và Bạch cô nương hình như cũng bị cuốn vào hận nước thù nhà.
Quốc nặng hay tình sâu? Liệu có phải từ bỏ hạnh phúc cá nhân để phụng sự quốc gia? Đây vẫn luôn là vấn đề vô cùng tàn nhẫn.”
“Công chúa muốn nói những chuyện này với bản vương sao?”
Diệu Thiên
thở dài: “Luân lý đạo đức luôn bị đặt chung một chỗ, nhưng thực ra chúng không hoàn toàn tương đồng. Đạo đức xuất phát từ nội tâm, luân lý xuất
phát từ đạo đức. Thế là từ đó con người bắt đầu mê muội tin vào giáo
điều đạo lý, để rồi không thể tự do nghe theo tiếng lòng mình. Cái gọi
là đại nghĩa quốc gia, xả thân vì đất nước, nếu không phải do thực tâm
tình nguyện, không xuất phát từ nội tâm mà chỉ là điều bị kìm kẹp trong
luân lý thì thật đáng tiếc biết bao. Vương gia bỏ Sính Đình để chọn lấy
đại nghĩa quốc gia mà lỡ hẹn mồng Sáu, há chẳng phải cũng vì thế?”.
Sở Bắc Tiệp ban đầu còn thờ ơ, nhưng càng nghe càng xúc động, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Công chúa cứ nói”.
“Thực ra
quốc gia và cá nhân bên nào nặng bên nào nhẹ, không hoàn toàn nằm ở việc lựa chọn”, ngừng một chút, Diệu Thiên khoan thai nói tiếp, “Vương gia
đã bao giờ nghĩ, các bậc tiền nhân thời trước vì muốn sống tốt hơn, muốn được hạnh phúc nên đã quyết định đoàn kết với nhau, cùng chống giặc
ngoại xâm, chống ách xâm lược. Từ đó mới có quốc gia. Gốc của quốc gia,
trước nay chính là con người. Một quốc gia được bảo toàn bằng cách cướp
đi hạnh phúc của người khác, liệu có nên tồn tại? Một nam nhân chỉ biết
bảo toàn quốc gia mà không trân trọng hạnh phúc thì có gì đáng phải lưu
luyến?”.
Sở Bắc Tiệp
thực sự chấn động, nắm chặt dây cương, nghe Diệu Thiên từ tốn: “Như lúc
này đây, một tướng quân vì hạnh phúc của mình mà coi nhẹ tính mạng của
hàng vạn binh sĩ, nhẫn tâm cướp đoạt hạnh phúc của người khác, sao có
thể là bậc anh hùng Bạch Sính Đình thực sự yêu thương? Vương gia ngẫm
xem, những tướng sĩ sau lưng Vương gia liệu có thật sự cam tâm tình
nguyện vì một nữ nhân mà đánh trận này?”.
Diệu Thiên
thở dài, hạ giọng: “Điều Bạch Sính Đình cần là Vương gia hãy mở to mắt,
nhìn thật rõ chốn nhân gian điều gì là đáng quý, đáng trọng, nhìn cho rõ dù dân thường cũng cần có tự do và chí hướng, cần được hưởng hạnh phúc
thuộc về mình”.
Sở Bắc Tiệp cắn chặt răng, hồi lâu không nói.
Dưới ánh bình minh, nụ cười của Sính Đình dịu dàng như nước, hò