
u mềm nắm chặt vào nhau, chút ấm áp từ đôi tay siết chặt dần dâng lên.
Lều ẩn thân của họ quá nhỏ, thậm chí còn không có chút không gian nào cho Sính Đình cử động.
“Nhưng, hài
nhi…”, giọng Túy Cúc lẫn tiếng sụt sùi vang lên trong đêm tối. Túy Cúc
buông bàn tay đang nắm chặt, rồi di chuyển về phía cổ tay Sính Đình,
thăm mạch cho nàng.
Mạch tượng hỗn loạn khiến đầu ngón tay Túy Cúc run rẩy.
Giọt nước mắt ấm nóng rơi trên vạt áo.
Màn đêm tĩnh mịch, tiếng lệ rơi rõ ràng.
Kim bạc, sao lại quên cây kim bạc quan trọng nhất?
Cả chặng
đường Túy Cúc liên tục dùng thảo dược và châm cứu để củng cố thể chất,
ổn định mạch tượng cho Sính Đình, sao lúc bão tuyết đổ xuống lại quên
sạch như thế?
Gió bão gầm thét bên ngoài sẽ cuốn tay nải có chứa kim bạc đến tận đâu?
Có lẽ, cả đời Túy Cúc cũng không quên trận bão tuyết tàn nhẫn này.
“Đừng lo, hài nhi sẽ không sao đâu.”
Túy Cúc có nghe nhầm không?
Giọng Sính Đình chất chứa sự dịu dàng và ung dung.
Vốn cảm nhận được mạch tượng hỗn loạn và lời lẽ bình tĩnh của Sính Đình, đối với Túy Cúc, từng tiếng một như những mũi kim đâm thẳng vào tim.
Trong bóng
tối, Túy Cúc nghe giọng nói xen lẫn ý cười, dịu dàng như một giấc mộng:
“Hài tử trong bụng ta đang ngủ ngoan. Ta là mẫu thân nó, ta sẽ bảo vệ
nó. Gió bão lớn thế kia, nhưng hài nhi ở trong nay sẽ rất ấm áp và an
toàn”.
Nghe vậy, Túy Cúc như có thể tưởng tượng ra nụ cười nơi khóe môi Sính Đình trong lúc này.
Dịu dàng lay động lòng người, như làn gió xuân mang mưa tới.
Đúng là Sính Đình đang mỉm cười.
Cẩn thận đến mấy cũng có lúc sai sót, sai sót ấy lại thường xảy ra vào những thời khắc quan trọng nhất.
Khi giông
bão ập đến, họ vội vã chui vào lều, Sính Đình đã nghĩ đến tay nải và kim bạc. Nhưng cùng lúc ấy, nàng biết đã chẳng thể cứu vãn nữa. Cơn bão
tuyết ở nơi trời băng đất tuyết này không những có thể thổi bay tay nải, mà còn thổi bay được cả con người.
Sính Đình biết mạch tượng của nàng đã loạn.
Đầu óc rối bời, mắt đã mờ mịt, không rõ vì trời tối hay điều gì khác, sức lực của Sính Đình dường như đã bị rút cạn.
Cũng chính bởi vậy, nàng càng phải mỉm cười.
“Đừng lo cho mẫu tử ta, Túy Cúc. Chúng ta sẽ qua được trận bão tuyết này.”
Hài tử tuy nhỏ, nhưng không hề yếu ớt như ngươi tưởng.
Con được thai nghén vào một đêm đông.
Trong bụng
mẫu thân, hài nhi đã cảm nhận được những ngày êm đềm ở biệt viện ẩn cư,
được nghe tiếng đàn lừng danh tứ quốc, thưởng thức ánh trăng đến đau
lòng.
Hài tử đã
phải trải qua bầu trời đêm lửa cháy ngút trời, máu nhuộm đỏ nền tuyết,
và cả nỗi tuyệt vọng trải dài khi mẫu thân bước lên xe rời đi.
Hài nhi còn kiên cường, dũng cảm hơn chúng ta.
Phụ thân của con là danh tướng đương thời, Trấn Bắc vương bất bại.
Dòng máu chảy trong người con là huyết mạch của Sở Bắc Tiệp.
Dòng máu mạnh mẽ nhất thế gian.
Sáng sớm, muôn vàn vạt nắng màu cam xuyên qua tầng mây, tỏa ánh sáng mơ màng.
Tiếng vó ngựa bất ngờ xé tan không gian tĩnh lặng, dồn dập vang lên trên con đường lớn phủ tuyết trắng xóa.
Cộp cộp cộp…
Một kỵ sĩ từ xa lại gần, trên lưng ngựa cắm cờ biểu trưng cho việc quân khẩn cấp, đảm bảo cả chặng đường không gặp lại trở ngại.
“Mở cổng! Mau mở cổng thành! Đông Lâm rút quân rồi! Đông Lâm rút quân rồi!”
Sứ giả
truyền tin ngẩng đầu hét lên với cánh cổng thành vẫn đang đóng chặt. Dù
sức cùng lực kiệt nhưng hắn vẫn không ngăn nổi niềm hân hoan.
Thị vệ trên thành nghi ngờ lắng tai nghe, ngó đầu nhòm xuống hỏi: “Huynh đệ vừa nói gì?”.
“Mau mở cổng thành, ta còn về bẩm báo với Thừa tướng. Đông Lâm rút quân rồi!”
“Đông Lâm rút quân rồi! Đông Lâm rút quân rồi! Đại chiến đã kết thúc!”
Cánh cổng
thành dày và nặng từ từ mở ra cùng những tiếng kêu cót két, tin Đông Lâm rút quân như mọc thêm cánh, bay lên bầu trời Vân Thường, lướt qua từng
trái tim đang phấp phỏng không yên, nhanh chóng truyền đến thành đô Vân
Thường.
“Thừa tướng, Thừa tướng! Đông Lâm rút quân rồi!”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lão thần Quý Thường Thanh cũng phải ngồi bật dậy khỏi giường: “Rút thật rồi sao?”.
“Rút rồi,
Công chúa điện hạ đích thân ra chiến trường đàm phán với Sở Bắc Tiệp,
sau đó đại quân Đông Lâm rút luôn.” Người truyền tin quỳ xuống, bẩm báo
rõ ràng dứt khoát, “Quân ta đã cử rất nhiều mật thám theo dõi chặt chẽ
động tĩnh của đại quân Đông Lâm. Quân địch không hề có hành động gì khác thường, rút thật rồi”.
Quý Thường Thanh vừa vội vàng sai người hầu hạ thay áo, vừa hỏi: “Công chúa và Phò mã thế nào?”.
“Công chúa và Phò mã đang trên đường dẫn quân về thành đô.”
“Phải đón
tiếp long trọng.” Quý Thường Thanh hớn hở quay lại, chỉ một cận vệ, “Đi, mời các quan tư lễ[1'> đến đây ngay lập tức. Tất cả các quan phụ trách
mua bán, lễ nghi, nhạc trống đều gọi hết đến đây cho ta. Khoan đã…”.
Thừa tướng suy nghĩ giây lát, lại dặn dò, “Trận chiến Đông Lâm – Vân
Thường lần này vẫn có những con dân Vân Thường tử trận, đi mời Việt Lão
phụ trách quân vụ đến đây, chúng ta bàn chuyện an ủi gia đình họ”.
[1'> Quan tư lễ là quan coi sóc việc lễ nghi.
Thị vệ gật đầu liên tiếp, ghi nh