
, thần tốc đến mức khiến người ta kinh sợ. Chắc chắn sau khi hạ lệnh rút quân, Sở
Bắc Tiệp đã một mình khởi hành tới đó.
Có thể thấy, Sở Bắc Tiệp lo lắng đến chừng nào.
“Đông Lâm
Trấn Bắc vương?” Sứ giả truyền tin vô cùng ngạc nhiên, mở to đôi mắt,
hồi lâu mới sực tỉnh, gật đầu, “Chẳng trách người đó lợi hại như thế.
Ngay đêm nay, bỉ chức sẽ rời khỏi thành đô, về báo tin này với Xương
tướng quân”.
Việc quân vô cùng quan trọng với mỗi quốc gia, có thể đảm nhận việc truyền tin đều
là những người trung thành và nhạy bén, lanh lợi hơn binh sĩ thông
thường khác. Có chút chần chừ, sứ giả truyền tin lại nói: “Bỉ chức bạo
gan xin dâng lời này, Đông Lâm Trấn Bắc vương xâm phạm Vân Thường ta, kẻ địch lớn của Vân Thường. Nay Trấn Bắc vương đơn thương độc mã xuất hiện ở biên giới Vân Thường, đây chính là cơ hội tuyệt diệu để trừ bỏ người
này”.
Sao Quý
Thường Thanh lại không nghĩ đến việc này? Đông Lâm Trấn Bắc vương là mối đại họa của giới quyền quý ba nước còn lại, ai không muốn diệt trừ?
Sở Bắc Tiệp
đơn thương độc mã xuất hiện ở biên giới Vân Thường, chẳng khác nào món
điểm tâm đẹp đẽ nóng hổi bày ra trước mắt những người đang đói cồn cào.
Lão tướng Quý Thường Thanh phải khổ sở đè nén mới bỏ được ý nghĩ ngay
lập tức điều quân bao vây Sở Bắc Tiệp.
Vả lại, Sở Bắc Tiệp có thể dễ dàng để người ta vây bắt thế sao?
Băng tuyết
phủ khắp sơn mạch Tùng Sâm, huy động đại quân đi vây bắt một mãnh tướng
tinh thông ẩn giấu tung tích là một việc gian nan không thể tưởng tượng.
Một người như Sở Bắc Tiệp, nếu không thể một lần vây bắt thì thật khó có được cơ hội thứ hai.
Huống hồ…
“Dù có thể
điều động đại quân, giết được Sở Bắc Tiệp thì sẽ thế nào?”, Quý Thường
Thanh lắc đầu ảo não, không thể không từ bỏ ý niệm vô cùng mê hoặc này,
“Chẳng may tin này lọt ra ngoài, đại quân Đông Lâm đang rút về sẽ quay
lại tàn sát, và họ sẽ quyết tâm chiến đấu đến một binh một tốt cuối
cùng”.
Cục diện yên bình mà khó khăn lắm họ mới giành được sẽ bị hủy diệt trong phút chốc.
Đây là kết cục Quý Thường Thanh không bao giờ muốn nhìn thấy.
Đã nghe đến
uy danh của Sở Bắc Tiệp từ lâu, biết Quý Thường Thanh nói hoàn toàn có
lý, sứ giả truyền tin không dám nhiều lời, quỳ xuống: “Đêm nay, bỉ chức
sẽ rời thành đô, xin hỏi Thừa tướng có điều gì chỉ dạy?”.
“Chuyển lời
đến Xương tướng quân. Có hai việc, thứ nhất, không được cử quân vây giết Sở Bắc Tiệp, tướng này dũng mãnh gan dạ, không giết được đâu, mà sẽ làm tổn thương đến quân sĩ Vân Thường ta. Hơn nữa, chiến sự vừa kết thúc,
không nên chọc giận chủ soái đối phương. Còn về cửa khẩu, Sở Bắc Tiệp
chỉ đến tìm người, chẳng làm bị thương đến ai, không cần thiết phải
chống cự. Thứ hai…”, Quý Thường Thanh ngừng lời, ánh mắt sáng lấp lánh,
trầm giọng: “Thông báo cho tất cả các cửa khẩu, dù phải dùng đến cách
gì, quyết không để Sở Bắc Tiệp gặp được nữ nhân ấy”.
“Rõ.”
“Nhớ thật kỹ điều thứ hai ta vừa nói.”
“Rõ, bỉ chức ghi nhớ.”
Quý Thường
Thanh không vội cho sứ giả lui mà thong thả nhìn xung quanh. Mặt hồ rộng lớn, sau lưng là cây cầu nhỏ phủ trắng những tuyết, không ai có thể lại gần họ mà không bị phát hiện. Quý Thường Thanh hỏi: “Ngươi có quen
thuộc sơn mạch Tùng Sâm?”.
“Bỉ chức đóng quân tại sơn mạch Tùng Sâm, vô cùng quen thuộc địa hình nơi đây.”
“Ngươi tên gì, có chức vụ gì trong quân?”
“Bẩm Thừa tướng, bỉ chức Phiên Lộc, là đội phó trong quân.”
“Giờ ta phong ngươi thành Kiêu tướng hiệu úy.”
“Dạ?” Phiên
Lộc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn biểu cảm hoàn toàn nghiêm túc trên khuôn
mặt Quý Thường Thanh mới biết Thừa tướng không hề nói đùa. Hai mắt hắn
sáng hẳn lên, lời đáp sang sảng, “Tạ ơn Thừa tướng! Bỉ chức nhất định
dốc hết sức lực để đền đáp công ơn của Thừa tướng”.
Quý Thường
Thanh bước xuống, cúi người, hạ giọng: “Còn có điều thứ ba, điều nay cho mình ngươi nghe. Ra khỏi miệng ta, vào ngay tai ngươi”.
“Rõ.” Phiên Lộc nghiêm nghị đáp, dỏng tai chờ Quý Thường Thanh nói tiếp.
“Nữ nhân đó
có thể đang ở quanh sơn mạch Tùng Sâm, quyết không được để nữ tử ấy và
Sở Bắc Tiệp gặp nhau. Ngươi phải tìm thấy nữ tử đó trước Sở Bắc Tiệp.”
“Giết nàng ta?”
“Không”, Quý Thường Thanh khẽ đáp, “Đừng để trên người nữ tử ấy có dấu hiệu bị giết hại”.
Ánh mắt Phiên Lộc thoáng tia hung ác của một quân binh: “Nơi đó dã thú xuất hiện quanh năm, bỉ chức biết phải làm thế nào rồi”.
“Đã thấy tranh vẽ nàng ta chưa?”
“Chưa, chỉ những binh sĩ bị Sở Bắc Tiệp tra hỏi mới thấy. Nhưng cũng chẳng mấy nữ nhân qua lại sơn mạch Tùng Sâm vào lúc này.”
“Nhớ kỹ,
người này luôn mang bên mình chiếc trâm nạm những viên dạ minh châu, đó
là thứ trang sức duy nhất luôn ở bên cạnh nàng ta từ khi từ Đông Lâm
sang Vân Thường.”
Túy Cúc quên mất mình đã chờ bao lâu trong đêm tối, từng phút từng giây trôi qua đều thấp thỏm, giày vò khiến người ta thấy bóng tối như đã kéo dài tận mấy
vòng luân hồi.
Túy Cúc nắm
chặt cổ tay Sính Đình, không chịu buông. Túy Cúc sợ rằng chỉ cần buông
tay, mình sẽ lạc mất Sính Đình. Không khí cũng run rẩy theo nhịp thở của hai nàng.
Ông Trời ơi, xin ông phù hộ ch