
ành giường.
“Có tin của Bạch Sính Đình không?”, Vương hậu xen vào một câu.
“Cũng không
rõ tung tích của Bạch Sính Đình. Còn một việc…”, Sở Tại Nhiên ngẩng lên
nhìn sắc mặt Đông Lâm vương, lời muốn nói tắc nơi cổ họng.
“Có việc gì Thừa tướng cứ nói thẳng ra.”
“Chuyện này… chỉ là lời đồn, chưa được chứng thực.” Sở Tại Nhiên khom người, cẩn
trọng bẩm báo: “Nghe nói khi bị Hà Hiệp đưa đi, Bạch Sính Đình đã…”.
Thầm cảm thấy không hay, Vương hậu trở nên cảnh giác, vội hỏi: “Đã làm sao?”.
“Đã mang trong mình cốt nhục của Trấn Bắc vương.”
Lời vừa dứt, không những Vương hậu mà đến cả Đông Lâm vương cũng hết sức ngạc nhiên: “Có chuyện này sao?”.
“Đại vương, chuyện chỉ là đồn đại…”
“Huyết mạch
của vương tộc Đông Lâm chúng ta lại rơi vào tay Hà Hiệp?”, Đông Lâm
vương giận đến trừng mắt, không thể nói thêm, lại tiếp tục ho.
Trong lòng
Vương hậu như chất đầy băng tuyết, tay chân luống cuống xoa lưng giúp
Đông Lâm vương, nước mắt lã chã rơi. Đợi mãi Đông Lâm vương mới ngăn
được cơn ho, Vương hậu quỳ sụp xuống, khóc nói: “Đại vương, thần thiếp
tội đáng muôn chết! Đây đều là tội của thần thiếp!”.
Sững sờ hồi
lâu, Đông Lâm vương thở dài: “Việc này không liên quan đến Vương hậu,
quả nhân sai rồi. Trời trêu đùa, vương tộc Đông Lâm mãi mới có hy vọng…
Thừa tướng…”.
“Có thần.”
“Lập tức ban vương lệnh, sai người tìm Bạch Sính Đình. Nhất định phải bảo vệ mẫu tử
Bạch Sính Đình”, Đông Lâm vương chậm rãi nói, “Nếu tìm thấy Bạch Sính
Đình, hãy nói rằng, chỉ cần sinh hạ cho vương đệ một nhi tử, quả nhân sẽ lập tức phong cho Bạch Sính Đình là Trấn Bắc vương phi”.
Sức khỏe của Đại vương không được như trước, sau khi Đông Lâm mất đi hai vương tử,
thì người đủ tư cách kế thừa vương vị chỉ có Trấn Bắc vương và hậu duệ
của Trấn Bắc vương mà thôi.
Sơn mạch
Tùng Sâm kéo dài đến hàng trăm dặm. Mùa đông, vạn vật khô héo, chỉ có
cây tùng không sợ lạnh vẫn đứng sừng sững giữa trời cao. Mấy ngày nay
Túy Cúc vừa đi đường, vừa lấy lá tùng làm kim châm cứu cho Sính Đình,
Sính Đình mới có sức tiếp tục lên đường.
Hai nàng
biết rằng lúc này có kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay,
chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để tìm lấy con đường sống. Tuy rằng vất vả, nhưng cả hai đành cắn răng chống chọi, không kêu than dù
chỉ một tiếng.
Mạch tượng
của Sính Đình lúc tốt lúc xấu. Rừng núi trắng xóa một màu không thấy
điểm kết thúc, đường đi như càng lúc càng dài. Hai người còn bị lạc
đường mấy lần, lòng vòng mãi mới tìm được phương hướng.
Chân Sính
Đình dần vô lực, giờ đây sức nàng bỏ ra để tiến một bước bằng mười bước
trước kia. Cũng biết chẳng gắng gượng được bao lâu, lại sợ ảnh hưởng đến Túy Cúc, Sính Đình chẳng hề nói một tiếng muốn nghỉ ngơi.
Hôm đó sau
giờ Ngọ, khó khăn lắm họ mới đến được một núi đá. Ở đây có loại quả chín mọng kết trái vào mùa đông, tuy không ngon miệng, nhưng với họ lúc này
chẳng khác nào loại thức ăn thượng hạng.
“Cô nương
ngồi đây một lúc, Túy Cúc đi tìm thứ gì ăn.” Túy Cúc đỡ Sính Đình ngồi
xuống rồi quay đi. Chẳng mấy chốc, Túy Cúc đã đem theo một vạt áo đầy
những quả chín mọng quay về. Thân cây quả này chi chít gai, đầu và tay
Túy Cúc đầy những vệt xước.
Cả chặng
đường chịu bao vất vả, giờ Túy Cúc chẳng hề để ý đến việc này. Túy Cúc
đặt những quả chín trước mặt Sính Đình, hai người tranh thủ lúc trời
nắng đẹp mà ăn cho no bụng.
“Chúng ta sắp qua sơn mạch Tùng Sâm rồi?”
“Ừ.”
“Trời ơi,
thế là cũng sắp qua rồi. Sau này hài nhi ra đời, nhất định phải kể cho
hài nhi nghe những ngày này, để hài nhi biết, mẫu thân mình đã phải trải qua bao vất vả mới…”, Túy Cúc vừa nói vừa quay lại, cúi xuống nhìn Sính Đình.
Sính Đình ngồi xếp bằng, tựa lưng vào mỏm đá, vẻ mặt lãnh đạm, Túy Cúc bỗng cảm thấy bất an.
“Cô nương?”, Túy Cúc khẽ gọi, rồi quỳ xuống hỏi, “Bạch cô nương?”.
“Ừ”, Sính Đình khẽ động, đôi mắt mở ra, làn môi run run, “Túy Cúc…”.
Túy Cúc lo lắng, tiến lại gần: “Bạch cô nương, cô sao thế?”. Túy Cúc vội vàng bắt mạch cho Sính Đình.
Sính Đình vội đẩy Túy Cúc, chầm chậm lắc đầu.
Nàng vẫy Túy Cúc lại gần thêm chút nữa, rồi ghé sát vào tai người bên cạnh, thì
thào: “Sơn mạch Tùng Sâm nối giữa hai vùng Vân Thường và Bắc Mạc, từ đây đi thẳng xuống sẽ vào thẳng đất Bắc Mạc. Dương Phượng và Tắc Doãn ẩn cư ngay cạnh núi Tùng Sâm này. Ngươi đi…”.
“Không!”,
Túy Cúc hét lên, hai mắt trợn tròn, “Cô nương, cô nương đang nói gì thế? Chúng ta phải cùng đi. Chúng ta sắp đến rồi, sắp đến rồi. Cô nương nhìn xem, Túy Cúc còn tìm được cả ít thảo dược, để Túy Cúc sắc cho cô nương
uống, còn nữa… chúng ta phải châm cứu, Túy Cúc đã hái ít lá tùng tươi,
cọng nào cũng cứng”.
“Túy Cúc…”
“Không! Không được!”
Sính Đình thường ngày vẫn ung dung giờ bỗng yếu ớt đến bất lực.
“Túy Cúc, ta thực sự không đi được nữa. Nếu không có ngươi, ta đã chẳng bước nổi từ lâu rồi”, Sính Đình cố nở nụ cười.
Túy Cúc nhìn Sính Đình, chợt thấy sau lưng lạnh buốt, liền hoảng hốt quay lại, nhìn xung quanh.
Một màu tuyết phủ, sao giờ lại đáng sợ đến thế!
“Cô nương…”, làn môi run run, một dự cảm