Old school Easter eggs.
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211245

Bình chọn: 9.5.00/10/1124 lượt.

chẳng lành bất chợt ào đến, như đang muốn nhấn chìm Túy Cúc.

“Giờ ta chỉ

biết nhờ vào ngươi. Ở đây có bản đồ, ngươi hãy đi tìm Dương Phượng.”

Sính Đình cắn môi, cố lấy trong người ra tấm bản đồ, “Tắc Doãn là thượng tướng quân, chắc chắn bên cạnh có dũng sĩ quen việc trèo núi. Gặp được

Tắc Doãn, Tắc Doãn sẽ sai người đến đón ta ngay”.

Túy Cúc liên tục lắc đầu: “Cô nương không đi được. Túy Cúc có thể cõng cô nương. Cô nương vẫn còn sức…”.

“Làm thế chỉ khiến cả hai ta cùng chết ở nơi này. Không có lương thực, trước mặt e

là cũng chẳng còn núi đá cho chúng ta trú chân. Giờ ngươi vẫn còn sức,

đi một mình chắc chỉ hai ngày là xuống núi. Thuộc hạ của Tắc Doãn quen

với vùng núi này, họ có thể tìm thấy ta chỉ trong một ngày.”

“Không được, không được thật mà.”

Sính Đình mở trừng mắt, cố nói to hơn một chút: “Ngươi cõng ta, mười ngày cũng không ra khỏi khu rừng này”. Không còn đủ sức, ngực Sính Đình bắt đầu đau.

Nàng ngẩng đầu thở dốc, nhét tấm bản đồ vào tay Túy Cúc, “Cầm lấy!”.

Túy Cúc cầm bản đồ, trong lòng hoảng hốt.

Túy Cúc biết Sính Đình đã sức cùng lực kiệt, vì nếu còn có cách, nàng sẽ chẳng chịu dừng bước.

Chỉ là, Túy Cúc chưa từng nghĩ đến việc rời xa Sính Đình vào lúc này.

“Đi tìm

Dương Phượng, bảo tỷ ấy cử những thuộc hạ tài giỏi nhất đến tìm ta, cả

đi và về chỉ hết ba ngày”, Sính Đình đưa mắt nhìn quanh, “Núi đá này có

chỗ tránh mưa tránh gió, cả quả chín mọng có thể hái ăn. Ta sẽ đợi mọi

người ở đây”.

Túy Cúc bất giác vò nát tấm bản đồ.

Dường như toàn sức lực của Túy Cúc dồn cả vào đôi tay, tấm bản đồ nhăn nhúm bị vò đến sắp rách.

“Túy Cúc

biết rồi.” Gần như cách cả thế kỷ, Túy Cúc mới tìm thấy giọng nói đứt

đoạn của mình. Nàng nhìn chằm chằm Sính Đình, “Túy Cúc sẽ tìm đến chỗ

Dương Phượng, bảo nàng ấy cử cao thủ leo núi đến đây, mang theo cả nhân

sâm lâu năm nữa. Túy Cúc sẽ ở chỗ Dương Phượng chuẩn bị mọi thứ, sắc sẵn thảo dược đợi cô nương về”.

Sính Đình

dịu dàng nhìn Túy Cúc, đôi môi nhợt nhạt hơi nhếch lên, cố nở nụ cười:

“Đúng rồi. Chính là như thế”. Nàng khó khăn giơ tay lấy chiếc trâm trên

đầu, cánh tay run rẩy hồi lâu vẫn không thể lấy ra.

Càng nhìn càng xót xa, Túy Cúc vội lấy giúp chiếc trâm xuống, đưa cho Sính Đình.

Sính Đình

không nhận lấy, chỉ nói: “Ngươi cầm lấy cây trâm này. Đây là thứ Dương

Phượng tặng ta, ngươi có thể mang ra làm tín vật”.

Túy Cúc đáp một tiếng, nhưng lúc lâu vẫn không thấy nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào Sính Đình.

Biết Túy Cúc không đành lòng, Sính Đình lại gọi: “Túy Cúc…”.

“Vâng?”

“Mau đi.”

Túy Cúc chỉ

đáp một tiếng, giọng đã nghẹn ngào, rồi chầm chậm đứng dậy, một tay cầm

tấm bản đồ, một tay cầm chiếc trâm dạ minh châu: “Cô nương, Túy Cúc đi

đây”. Do dự mãi, cuối cùng Túy Cúc cũng quay người rời đi.

Sính Đình mở to mắt nhìn theo bóng dáng Túy Cúc dần khuất sau tảng đá, thở phào.

Nàng gắng gượng ngồi dậy, định đi xem địa hình nơi đây, nhưng sức lực đã cạn kiệt.

Cứ nghỉ ngơi một lát, đằng nào nàng cũng không đi tiếp. Sính Đình nhắm mắt, đầu dựa

vào tảng đá. Chẳng mấy chốc, nàng nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên lá khô, bèn kinh ngạc mở mắt.

“Cô nương…”

Túy Cúc quay lại mang theo bao quả chín, “Cái này để lại cho cô nương”.

Túy Cúc cẩn thận đặt lại đống quả xuống trước mặt Sính Đình, nhìn nàng

hồi lâu, khẽ bảo, “Lần này Túy Cúc sẽ đi thật”.

“Túy Cúc.” Nhìn theo bóng Túy Cúc, Sính Đình gọi.

Túy Cúc vội vã quay đầu: “Cô nương sao thế?”.

Sính Đình

nhìn chăm chăm về phía Túy Cúc hồi lâu, rồi mỉm cười đáp: “Không có gì,

ngươi cũng phải cẩn thận. Sớm xuống núi an toàn.”

“Vâng, Túy Cúc biết rồi”, Túy Cúc gật đầu.

Lần này Túy Cúc đi thật.

Trận huyết

chiến đang hồi căng thẳng đã nhanh chóng được hóa giải bởi một cuộc trò

chuyện không ai biết nội dung giữa Công chúa Vân Thường và Đông Lâm Trấn Bắc vương.

Cứ ngỡ máu

sắp chảy thành sông, nhưng binh đao bỗng chốc hóa thành ngọc ngà tơ lụa. Cảm thấy thất vọng nhất chính là quân chủ hai nước còn lại trong tứ

quốc.

Nghĩ lại

ngày đó, vương phủ Kính An công lao hiển hách mấy đời, nắm giữ binh

quyền Quy Lạc, khiến Đại vương cũng phải đề phòng. Quy Lạc tân vương Hà

Túc lên ngôi chưa đến một năm đã nhân lúc Hà Hiệp khải hoàn, lừa hắn

mang binh khí vào cung yết kiến, rồi vu cáo Hà Hiệp tạo phản.

Âm mưu độc địa của Quy Lạc vương đã hủy hoại cả vương phủ Kính An công lao hiển hách hàng trăm năm chỉ trong nháy mắt.

Mối thâm thù ấy, Hà Hiệp sao có thể quên?

Vừa nghe Sở

Bắc Tiệp triệu tập đoàn quân Đông Lâm, quyết chiến một trận với Phò mã

Vân Thường, niềm sảng khoái và chờ đợi trong lòng Quy Lạc vương thật khó diễn tả thành lời.

Thậm chí đội quân Quy Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ lệnh xuất phát. Một khi Hà Hiệp

bại trận, quân tướng Quy Lạc sẽ gia nhập cuộc chiến, công phá Vân

Thường, tiêu diệt Hà Hiệp – mối đại họa của Quy Lạc vương.

Nào ngờ Công chúa Vân Thường vừa lộ diện đã hóa giải hoàn toàn tình thế này.

“Không phải

Công chúa Diệu Thiên.” Quy Lạc vương đứng lên khỏi vương tọa, giãn gân

giãn cốt. Ngồi nghe quân báo cả nửa ngày, cuối cùng Hà Túc lạnh lùng

buô