
quân. Nhạc Chấn tướng quân đêm qua chè chén hát
ca cùng tiểu thiếp, lúc này còn chưa đi nghỉ, nghe nói phụ thân đến bèn
vội vã bò khỏi giường.
“Phụ thân
đến có việc gì? Có việc, phụ thân sai người đến gọi hài nhi là được
rồi.” Nhạc Chấn đứng đón ở cửa, thấy sắc mặt phụ thân sa sầm.
Nhạc Địch
không nói gì, bước thẳng về phía thư phòng. Vào đến nơi, ông ta cho lui
hết đám người xung quanh, rồi đóng cửa lại, hạ giọng: “Đại vương sinh
nghi rồi”.
“Hả?”, Nhạc Chấn vội hỏi, “Đại vương nói gì?”.
“Đại vương
liên tục nhắc đến Bạch Sính Đình, thậm chí còn nói đã hối hận vì trước
kia không nạp nàng ta vào cung”, Nhạc Địch nhìn nhi tử, hừ một tiếng,
“Đại vương cảnh cáo chúng ta, ngôi vị của nương nương không gì là chắc
chắn”.
Nhạc Chấn tỏ vẻ khinh thường: “Một thị nữ sao có thể so sánh với nương nương? Nhạc
gia chúng ta đời đời là trọng thần của Quy Lạc, nương nương là Thái tử
phi do đích thân Tiên vương sắc phong”.
“Mấy đời
trọng thần? Vương phủ Kính An là tấm gương còn rành rành ra đó. Huống
hồ, giờ Bạch Sính Đình đã chẳng đơn thuần chỉ là một thị nữ. Liên quan
đến nàng ta, không chỉ có Phò mã Vân Thường, mà còn cả Đông Lâm Trấn Bắc vương nữa. Ngay cả các đại tướng Bắc Mạc cũng có mối quan hệ khó xác
định với nàng ta.”
“Phụ thân…”
“Ngươi đã xử lý kẻ được cử đi báo tin với Hà Hiệp chưa?”
Nhạc Chấn đáp: “Phụ thân yên tâm, hài nhi đã sắp xếp cho hắn rời khỏi thành đô, chắc chắn sẽ không bị Đại vương phát giác”.
“Không!”, ánh mắt Nhạc Địch sa sầm, “Phải trừ cỏ tận gốc, không được để lại hậu họa”.
Nhạc Chấn có vẻ chần chừ: “Phi Chiếu Hành là tướng tài hiếm có trong đám thuộc hạ
của hài nhi, từ nhỏ đã theo hài nhi, trung thành hết mực…”.
“Đừng nhiều
lời, hãy làm theo ý ta”, Nhạc Địch lạnh lùng, “Đại vương sai người phục
kích Hà Hiệp, chúng ta lại âm thầm báo tin ấy cho hắn. Nếu chuyện này
tiết lộ ra ngoài, chúng ta sẽ mang tội phản quốc, sẽ bị diệt tộc. Nay
thanh thế Nhạc gia ngày càng lớn, Đại vương đã có phần lo lắng, nhỡ
chăng để Đại vương tìm được sơ hở, chắc chắn chúng ta sẽ đi theo vết xe
đổ của vương phủ Kính An”.
Ngừng lời,
ánh mắt thoáng tia lạnh lẽo, Nhạc Địch nghiến răng nói: “Phi Chiếu Hành
nhất định phải chết! Hắn chết sẽ chẳng còn nhân chứng, dù có sinh lòng
nghi ngờ, Đại vương cũng không thể vô cớ trách tội nương nương, hỏi tội
một quốc trượng ta và một đại tướng quân ngươi”.
Vẫn còn do dự, Nhạc Chấn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhẫn tâm gật đầu: “Hài nhi hiểu rồi”.
Sính Đình ăn hết hơn nửa quả chín.
Gió lạnh gào thét suốt đêm, may có động đá này náu thân, Sính Đình mới tránh được
nguy cơ đông cứng. Nàng ngó đầu ra khỏi động, thấy bầu trời quang đãng,
hy vọng hôm nay cũng là một ngày nắng, Túy Cúc đi trên đường sẽ không
gặp gió tuyết, bình an đến được chỗ Dương Phượng.
Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Tuy rằng hết lòng tin tưởng Túy Cúc, nhưng lúc này đây Sính Đình thấy trống rỗng vô
cùng, không có chút chắc chắn về điều gì. Hài nhi vẫn ngủ yên trong bụng mẹ. Bụng nàng đêm qua không còn đau như mấy hôm trước. Nhưng chính cái
cảm giác quá đỗi yên tĩnh này lại khiến Sính Đình lo lắng.
Bảo bối của ta, con sẽ không sao.
Nàng nhẹ
nhàng xoa bụng, hy vọng có thể nghe thấy tiếng hài nhi cựa mình. Đứa bé
đang dần lớn lên, những lúc đi đường, nàng đã cảm nhận được bàn chân bé
xíu của hài tử đạp trong bụng mình.
Túy Cúc nói
thai nhi còn nhỏ, giờ chưa biết đạp, nhưng Sính Đình chắc rằng con đang
đạp nàng. Động tác của sinh mệnh nhỏ bé ấy tràn đầy phấn chấn, dù là rất khẽ cũng khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt.
“Hài tử của
ta, mong cho dì Túy Cúc bình an, mong mẫu tử ta qua được kiếp nạn này.”
Sính Đình khẽ khàng xoa bụng, dịu giọng thầm thì.
Nàng biết
những lời thầm thì tựa như nói mê này sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng,
trong giấc mộng, con nàng cũng mang khí phách đầu đội trời chân đạp đất
giống hệt phụ thân, cũng đủ sức mạnh để bảo vệ bất kỳ ai.
Bảo vệ?
Sính Đình
nhếch môi cười chua chát. Chỗ quả chín mọng Túy Cúc hái về vẫn còn một
ít, ở ngay cạnh tay nàng. Nhưng sau một đêm, những quả ấy đã kém tươi
hơn. Nhìn đống quả đã chẳng còn đẹp mắt như hôm qua, Sính Đình như ngây
đi, tâm tư bay đến thâm cốc dưới cầu treo Vân Nha.
Nơi thâm cốc không người lui tới bị rừng cây bao phủ ấy cũng rụng đầy quả chín.
Nàng và Sở Bắc Tiệp đã ở đó nghi ngờ lẫn nhau.
Dáng hình Sở Bắc Tiệp rõ ràng dưới ánh trăng, kiên nghị, tràn ngập khí khái anh hùng, hiếm ai bì kịp.
Nàng đã thẳng thắn: “Là thiếp sai người chặt đứt cầu treo để ngăn chàng đột kích quân doanh”.
Đôi mắt hổ
lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, Sở Bắc Tiệp ngửa mặt lên trời cười thành
tiếng: “Sở Bắc Tiệp ơi là Sở Bắc Tiệp, ngươi đúng là đồ ngốc!”.
Tiếng cười của chàng thê thảm đến thấu xương.
Sính Đình bỗng giật mình choàng tỉnh. Nàng cúi xuống, quả chín trong tay đã nát nhừ, nước đỏ dính đầy bàn tay.
Đúng rồi, quả chín.
Lúc đó, nàng cũng hái những quả chín mọng này. Chàng còn đang giận. Đường đường là
một đại tướng, nhưng đến lúc giận dỗi cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.
Chà