
àm thế nào?”
“Đại chiến
chưa xảy ra, sinh lực của đại quân Đông Lâm không hề bị tổn thương, lúc
này chúng ta không thể ngu ngốc đến mức chủ động xuất kích. Nếu đã chẳng có được cơ hội này, chi bằng chúng ta rút quân.” Nhược Hàn cương quyết
hạ lệnh, “Truyền lệnh, đêm nay nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai nhổ trại
quay về”.
Các tướng
lĩnh nhận lệnh rời đi, Tả kỳ tướng quân Sâm Vinh đi sau cùng, đến cửa
trướng bỗng dừng lại, nghĩ ngợi giây lát, rồi quay đầu: “Thượng tướng
quân có tin gì của Bạch cô nương không?”.
“Nghe nói Bạch cô nương đã rời khỏi Vân Thường, hiện không rõ tung tích”, Nhược Hàn thở dài.
Sâm Vinh cau mày: “Bạch cô nương có thù giết hại vương tử với Đông Lâm vương, Vân
Thường lại có Hà Hiệp giăng lưới chờ sẵn, Quy Lạc chẳng thể quay về.
Thượng tướng quân nói xem, liệu có phải…”.
“Ta cũng
nghĩ vậy”, Nhược Hàn gật đầu, “Ngày mai ngươi chọn lấy ba mươi thuộc hạ
tài giỏi ở lại, tìm kiếm quanh biên giới. Nếu có thể gặp Bạch cô nương,
ít nhất chúng ta có thể giúp được phần nào”.
Sâm Vinh vội vã gật đầu: “Đúng thế, thuộc hạ cũng nghĩ vậy. Haizzz, thật khó diễn tả cảm xúc trong lòng, chúng ta cũng chỉ biết làm thế thôi”. Sâm Vinh nhìn Nhược Hàn, muốn nói gì, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã lại nuốt
xuống.
Trong trướng soái giờ chỉ còn lại hai người là huynh đệ vào sinh ra tử nơi chiến
trường, thấy điệu bộ của Sâm Vinh, Nhược Hàn sao không hiểu tâm tư của
vị tướng quân này, bèn hạ giọng: “Không cần nói nữa, trong lòng chúng ta đều hiểu. Từ khi Tắc Doãn thượng tướng từ quan, suy nghĩ của Đại vương
ngày càng khó đoán. Điều không ngờ nhất là Đại vương lại đồng ý liên
minh với Hà Hiệp, huy động ba mươi vạn quân uy hiếp biên giới Đông Lâm,
ép Đông Lâm vương giao Bạch Sính Đình. Lấy oán báo ân, người người khinh ghét, nhưng vương lệnh không thể không theo. Sâm Vinh, ta cầm quân
nhiều năm, song chưa lần nào cảm thấy cầm binh lại bất an đến thế”.
Tâm tư của
hai người thật giống nhau. Sâm Vinh giẫm mạnh chân, bực bội: “Đừng nói
nữa, càng nói càng giận. Nếu còn ở đây, nhất định Thượng tướng quân Tắc
Doãn sẽ khuyên nhủ Đại vương không nên liên minh với tặc tử Hà Hiệp đó.
Nếu như… Haizzz…”. Sâm Vinh lớn tiếng thở dài, vén tấm màn trướng, bước
ra ngoài.
Nhược Hàn ở lại một mình trong trướng soái, như đang có tâm sự.
Tuy rằng đại chiến Vân Thường – Đông Lâm vẫn chưa xảy ra, nhưng tình hình tứ quốc đã trở nên bí hiểm. Tứ quốc đều âm thầm tích lũy lực lượng, chờ khoảnh
khắc sấm sét đánh tan sự yên tĩnh này. Xem ra chưa đến ba năm nữa, cuộc
đại chiến thực sự giữa tứ quốc sẽ bắt đầu. Đến lúc đó, liệu binh lực của Bắc Mạc có đủ để chống đỡ kiếp nạn sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào?
Nhược Hàn
chậm rãi đi lại trong trướng soái, suy nghĩ rành rọt về những điều cần
chỉnh sửa trong quân đội, rồi quay người ngồi xuống, mở giấy, nhấc bút
viết quân báo gửi Bắc Mạc vương.
Viết xong
mấy trăm chữ quân báo, Nhược Hàn nhẹ nhàng thổi khô vết mực, đang định
gọi người cấp tốc gửi về thành đô, ngẩng đầu lên, toàn thân bỗng cứng
đờ.
Trước mắt là dáng người cao lớn, không biết đã đứng đó tự bao giờ.
“Ta đánh
cuộc rằng, trước khi Thượng tướng quân kịp hét lên, đã bị ta rạch rách
cổ họng rồi.” Kẻ đến mình vận áo đen, mặt che khăn đen, chỉ để hở đôi
mắt sáng có thần, tay phải đặt lên cán kiếm.
Lưỡi kiếm chưa ra khỏi bao, sát khí đã bao trùm khắp trướng.
Trải qua cả
trăm trận chiến, qua bao thời khắc sinh tử, nhưng giờ nhìn ánh mắt lạnh
lùng mà ung dung của người này, Nhược Hàn như thấy hơi lạnh đang ùa vào.
Khí thế bậc này, gan dạ bậc này, mưu trí bậc này, liệu có thể là ai?
“Giết được
ta thì sao? Ngươi cũng chẳng giữ được cái mạng mà rời khỏi nơi này”,
Nhược Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, hạ giọng.
Kẻ áo đen
cười nói: “Ta lại đánh cuộc với Thượng tướng quân, giết người xong,
không những ta có thể thoải mái ra khỏi đây, mà thậm chí còn đủ thời
gian để tiện tay chém thêm vài đại tướng khác của Bắc Mạc. Đại chiến
giữa Vân Thường và Đông Lâm đã được hóa giải, nỗi căng thẳng của binh sĩ Bắc Mạc cũng được hóa giải. Ngươi hạ lệnh sớm mai quay về, giờ đã là
nửa đêm, tất nhiên họ sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, mười người thì có đến tám, chín người đã chìm vào giấc ngủ”.
Dù không
phải lúc chiến tranh, phòng thủ có phần lỏng lẻo, nhưng có thể dễ dàng
lọt vào trướng soái, trung tâm của doanh trại Bắc Mạc, cũng đủ thấy bản
lĩnh người ấy thế nào.
Nhược Hàn nhìn chăm chăm kẻ lạ mặt.
Bàn tay
người ấy màu lúa mạch do phơi nắng lâu ngày, để lộ làn da khỏe khoắn,
tựa như gang đã qua tôi luyện, như bức tượng được đục đẽo kỳ công, không thể công phá.
Đôi tay ấy
vô cùng chắc chắn, đặt nhẹ trên chuôi kiếm, dù chỉ đứng yên ở đó, nhưng
nam nhân này giống như đang thống trị toàn thiên hạ.
Nhìn người bên cạnh hồi lâu, Nhược Hàn khẽ nén tiếng thở dài: “Sở Bắc Tiệp?”.
“Người kế vị Tắc Doãn cũng gọi là có chút hiểu biết.” Sở Bắc Tiệp khẽ cười, bỏ khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt góc cạnh.
Đây là lần đầu tiên Nhược Hàn được nhìn rõ kẻ địch lớn nhất của Bắc Mạc ở khoảng cách gần như vậy.
Chẳng trách, khí