Disneyland 1972 Love the old s
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210913

Bình chọn: 10.00/10/1091 lượt.

ìm trong

màu trắng bàng bạc khiến người ta không nhận được phương hướng. Biết đã

sắp đến nơi, Dương Phượng chỉ ở quanh đây, nên Túy Cúc cố sức bước đi,

không dám ngơi nghỉ.

Ngọn núi thuộc sơn mạch Tùng Sâm, kề sát Bắc Mạc chính là đích đến.

Gần ngay đây, chắc chắn là ở gần ngay đây.

“Ai ya!” Đường trơn, Túy Cúc trượt chân ngã trên nền tuyết.

Không có gì

nghiêm trọng, nàng đã chẳng nhớ nổi mình đã ngã thế này mấy trăm lần

rồi. Sư phụ, sư phụ ơi, chắc sư phụ không thể ngờ rằng, có một ngày Túy

Cúc con lại dũng cảm đến thế.

Tiết trời giá buốt, nhưng trong lòng Túy Cúc lại như đang có ngọn lửa thiêu cháy tâm can.

Nàng cắn

răng, cố đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên, dáng hình một nam nhân bỗng lọt

vào tầm mắt. Túy Cúc giật mình, bôn ba ở sơn trạch Tùng Sâm lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người không phải Sính Đình.

Một nam nhân.

Nam nhân mặc y phục gọn nhẹ thích hợp với việc leo núi, tay xách bó cung tên đang chắn ngay trước mặt nàng.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nam nhân kia, Túy Cúc có phần cảnh giác.

Nàng chậm rãi đứng thẳng lên.

Phiên Lộc lặng lẽ đánh giá nàng, cuối cùng nhếch môi, buông ra ba chữ: “Bạch Sính Đình?”.

“Ngươi là ai?”

“Hóa ra ngươi là Bạch Sính Đình.” Hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc Túy Cúc, khen một câu, “Chiếc trâm thật tinh xảo”.

Túy Cúc run rẩy, một dự cảm chẳng lành như cây chùy từng chút đập thẳng vào tim nàng.

Nàng trừng mắt nhìn Phiên Lộc, từng bước lùi ra sau.

Cây nỏ trong tay Phiên Lộc từ từ đưa lên, mũi tên âm u lạnh lẽo đang nhằm thẳng vào ngực Túy Cúc.

Túy Cúc bỗng thấy khoảnh khắc này nàng như đã chết rồi, cả người lạnh toát, sởn gai

ốc. Chiếc trâm dạ minh châu trên đầu nặng trịch, nặng đến nỗi nàng thấy

mình sắp ngã xuống.

Không được, nàng không được chết.

Túy Cúc chợt nghĩ đến Sính Đình.

Sính Đình

đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, đang gảy đàn trong tuyết, đang

hái những nụ mai, đang suy sụp mà đổ vật xuống sàn, khóc đến đứt gan đứt ruột khi trăng chếch sang bên.

Mình không

được chết, Túy Cúc giận dữ nhìn Phiên Lộc. Không thể phản kháng với cây

nỏ trong tay Phiên Lộc, nhưng nàng có thể giận dữ nhìn hắn.

Phiên Lộc

gần như đã bị mê hoặc bởi ánh nhìn của nàng. Hắn chưa từng biết có nữ

nhân không hề sợ chết thế này. Trong khoảnh khắc nam nhân trước mặt còn

do dự, Túy Cúc nhanh chóng quay người chạy mất.

Không, nàng không thể chết.

Như được trời cao tiếp thêm sức, nàng chạy như bay vào rừng.

Vút!

Tiếng xé gió rất nhẹ bên tai, một mũi tên sượt qua mặt nàng, cắm phập vào thân cây

bên cạnh. Túy Cúc kinh hãi, bước chân càng loạn.

Vút! Vút!

Tiếng xé gió lại vang lên, hết mũi tên này đến mũi tên khác ghìm chặt vào cây và cắm xuống đất. Túy Cúc kinh hoàng, luống cuống trốn chạy, tránh hết lần này đến lần khác.

Ông Trời, ông đang giúp con sao?

Xin ông hãy

giúp con đến tận cùng, hãy cho con sống để gặp Dương Phượng, để nói với

Dương Phượng rằng, Bạch cô nương đang chờ nàng ấy tới cứu.

Cả hài nhi trong bụng Sính Đình nữa, cốt nhục của Vương gia, huyết mạch của vương thất Đông Lâm.

Hốt hoảng trốn chạy, đến khi kinh hãi phát hiện trước mắt trống rỗng, chân Túy Cúc bất chợt rơi vào khoảng không.

“A…”, Túy Cúc kinh hoàng kêu lên, cả người ngã xuống.

Lớp tuyết dày đỡ lấy nàng, nhưng chẳng may chân phải va vào khối đá trồi lên.

Bụp!

Cơn đau đáng sợ từ chân dâng lên, khiến cả người Túy Cúc gần như mất đi cảm giác.

“A…” Nàng kêu lên, cố chống người ngồi dậy, hy vọng có thể tự xem chân mình.

Chắc chắn là gãy xương rồi, nàng đau đến toàn thân run rẩy.

Làm sao bây giờ? Nàng còn phải đi tiếp, phải báo tin, tuyệt đối không thể dừng bước.

Thảo dược, chỉ cần có chút thảo dược, hãy cố gắng chịu thêm chút nữa.

Chỗ nào có thảo dược?

Nàng quay

đầu, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Không gian chỉ một màu trắng xóa, cây

khô xen lẫn những khối đá trong tuyết… còn gì nữa không?

Nhìn sang phía đông, Túy Cúc sững sờ như không dám tin vào mắt mình, liền vội vã đưa tay dụi mắt.

“A, ở đó!” Túy Cúc ngạc nhiên, reo lên vui mừng, khóe mắt ươn ướt.

Thấy rồi,

nhìn thấy rồi! Ngọn núi Dương Phượng ẩn cư đang ở ngay trước mắt. Hóa ra nàng đã xuống đến chân núi, hóa ra nó ở ngay đây.

Túy Cúc mừng đến rơi lệ, cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy. Bạch cô nương, chúng ta được cứu rồi.

“Bạch cô nương, hãy đợi Túy Cúc, Túy Cúc nhìn thấy rồi.”

Chân đau từng cơn, nhưng Túy Cúc vẫn gắng đứng dậy. Lên được một nửa, thì không thể gắng gượng thêm, nàng lại ngã xuống.

“Không sao,

không sao đâu”, nàng tự nói với mình, “Mình có thể bò qua, mình có thể

bò lên núi”. Đôi đồng tử của nàng lấp lánh như hạt trân châu dưới đáy

biển, được thai nghén bằng tinh hoa của trời đất, đến hôm nay bỗng phát

sáng.

Túy Cúc cố

gắng trườn trên tuyết. Đoạn đường sao lại dài thế kia? Nàng cắn chặt

môi, ra sức lết về phía trước. Cứ ngỡ nàng đã vượt qua chân trời để đến

nơi góc biển, thế nhưng quay đầu lại, vẫn một sắc tuyết in.

Đường máu ngoằn ngoèo trên nền trắng, thật chẳng khác nào một bức tranh diễm lệ.

Tiếng bước

chân từ xa tiến lại, nàng ngẩng đầu nhìn. Nỗi tuyệt vọng dâng t