Disneyland 1972 Love the old s
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210784

Bình chọn: 10.00/10/1078 lượt.

đâu. Bảo kiếm trong tay tuy sắc bén, nhưng ở nơi biển tuyết mênh mông, ta cũng chẳng thể ép hỏi trời xanh hướng đi của nàng.

Ta chỉ làm

được một việc là xông vào doanh trại Bắc Mạc, dụ Nhược Hàn liên lạc với

Tắc Doãn. Vốn là người kế vị, Nhược Hàn chắc chắn sẽ biết nơi ẩn cư của

Tắc Doãn.

Sính Đình,

xin nàng hãy dừng bước, đừng tiếp tục phiêu dạt một mình nữa. Ta xin

nàng đừng quên hảo hữu Dương Phượng của mình, hãy đến gặp nàng ấy.

Ta sẽ ở đó đợi nàng, ngăn nàng lại, ôm lấy nàng, hôn nàng, và cầu xin nàng tha thứ.

Vì nỗi tương tư thanh khiết như nước giữa hai ta, vì mùi hương còn vấn vương quyến

luyến, vì những đợi chờ, và vì tình yêu kiên định như núi của hai ta.

Ta đã hiểu, thế nào là biển cạn đá mòn, là bãi bể nương dâu, và thế nào là cả đời không phụ bạc.

Thành đô Vân Thường, tiếng ca hát thâu đêm suốt sáng. Pháo hoa đủ màu sắc mặc sức

bung tỏa trên bầu trời đêm, bụp một tiếng, soi rọi những nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt chúng dân trong thành.

Công chúa cùng Phò mã trở về.

Trên chiếc

xe ngựa hoa lệ, tấm rèm từ từ được vén lên. Diệu Thiên cười rạng rỡ,

hạnh phúc dựa vào Hà Hiệp. Cảnh tượng khiến người ta cảm động mà hân

hoan này như khắc sâu vào lòng dân chúng Vân Thường.

Làm nền cho

đôi trai tài gái sắc là hàng vạn binh lính Vân Thường bình yên trở về

đoàn tụ cùng với gia đình. Họ mang theo tinh thần quyết tử khi ra trận,

nhưng may mắn được ông Trời đoái thương nên không phải trải qua khói lửa chiến tranh.

Tưng bừng chào đón họ là tiếng reo vui hòa lẫn pháo hoa khắp trời.

Và có cả rượu ngon.

Các ca vũ cơ diễm lệ thướt tha qua lại nơi đại điện. Trăm quan sảng khoái thưởng

rượu. Hà Hiệp tươi cười nhận rượu các quan kính lên, rồi xua tay tạm

thời ngăn dòng người mời rượu, tự mình bưng một chén, ngồi xuống trước

mặt Quý Thường Thanh vẫn đang mỉm cười bên cạnh.

“Chén rượu này, ta muốn mời Thừa tướng.”

Quý Thường

Thanh có chút ngạc nhiên, vội vàng nâng chén: “Thần không dám, rượu này

phải mời Phò mã. Phò mã dẫn binh viễn chinh, vất vả rồi”.

Hà Hiệp đã

uống không ít, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, ánh mắt thoáng chút say: “Thừa

tướng khiêm tốn quá. Dẫn binh đánh trận là việc dùng sức. Thừa tướng

trấn giữ thành đô mới thực hao tâm tổn trí”.

Quý Thường

Thanh vốn trước nay không uống rượu, nhưng vào lúc đại chiến được hóa

giải, người không uống rượu cũng hào hứng uống lấy mấy chén chúc mừng.

Lòng hăng hái, Quý Thường Thanh giơ chén, nói: “Được, thần và Phò mã cạn chén này, chúc cho Công chúa điện hạ phúc thọ vô biên, sớm sinh quý

tử”.

Hà Hiệp cười ha hả: “Ước nguyện này rất thực tế, đa tạ Thừa tướng!”. Dứt lời, Hà Hiệp ngẩng đầu uống cạn.

“Phò mã…”

“Lục Y?”

Quay lại, thấy cung nữ tâm phúc bên cạnh Diệu Thiên, Hà Hiệp nhìn một

vòng các quan đang huyên náo chúc tụng, rồi gọi Lục Y sang một bên, hạ

giọng, “Công chúa muốn triệu kiến?”.

Lục Y lắc

đầu, dí dỏm cắn môi dưới, cười bảo: “Không phải. Công chúa sai nô tỳ đến nói với Phò mã, Công chúa đi cả chặng đường dài mệt mỏi, tắm gội xong

muốn đi nghỉ, mời Phò mã đến mai hãy gặp. Công chúa còn nói, Phò mã giữ

gìn sức khỏe, đừng uống quá nhiều rượu. Phò mã đi đường vất vả, uống

nhiều rượu sẽ rất có hại”.

Hà Hiệp cười vang: “Ta còn đang lo không dễ ứng phó với trăm quan đang háo hức kính

rượu ở đây, có vương lệnh này của Công chúa, vừa hay ta có thể cáo từ

họ, về nghỉ ngơi”.

Ngay lập tức, Hà Hiệp lấy lời công chúa để ngăn những quan viên vẫn muốn kính rượu, rồi rời khỏi vương cung, trở về phủ phò mã.

Trước cổng

phủ phò mã, bao nhiêu thị vệ đã đứng chờ sẵn. Đông Chước dẫn đầu bọn họ, nghển cổ trông ngóng về phía dòng người qua lại. Tiếng vó ngựa lộp cộp

bất chợt vang lên, đội binh mã đang lại gần.

“Cung nghênh Phò mã!”

Ngựa dừng, Đông Chước vội vàng tiến đến, đón dây cương, ngẩng đầu nói: “Thiếu gia đã về”.

“Ừ”, Hà Hiệp đáp một tiếng, nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía đại môn. Thấy bao

nhiêu thị vệ, thị nữ cung kính nghênh đón mình, hắn khẽ cau mày: “Nhiều

người đứng ở cổng thế này làm gì? Giải tán”.

Đông Chước ném dây cương cho thị vệ bên cạnh, xua tay ra hiệu tất cả lui về, một mình bước theo Hà Hiệp.

Hà Hiệp bước nhanh, không hề dừng lại, Đông Chước phải vội vã đuổi theo.

Chỉ đến khi

vào hậu viện, vòng hai, ba ngã rẽ, trước mặt là phòng của Sính Đình, Hà

Hiệp mới dừng bước, ngẩn người đứng bên ngoài.

Đông Chước

nhìn Hà Hiệp không rời mắt khỏi phòng Sính Đình, ngây người như bức

tượng gỗ. Tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy thê lương.

Ban đầu cứ

ngỡ Hà Hiệp vô tình, nên lúc Diệu Thiên làm khó, Đông Chước cũng mắt

nhắm mắt mở mà thả Sính Đình đi. Nay nhìn Hà Hiệp như vậy, hắn lại thấy

thiếu gia mình thật đáng thương.

Lo lắng xen lẫn buồn bã, Đông Chước không ngăn được bước đến bên cạnh, khẽ gọi: “Thiếu gia…”.

Hà Hiệp sực tỉnh, lơ đãng quay lại nhìn Đông Chước, rồi chậm rãi bước lên trước, đẩy cửa.

Kẹt…

Cánh cửa chuyển động, phát ra tiếng kêu thật khẽ. Bài trí trong căn phòng dần lọt vào tầm mắt hai người.

Chậu cảnh

trên bệ cửa sổ đã héo khô, trên giường thu dọn rất gọn gàng, dây tua ha