
tin.
Sở Bắc Tiệp bỗng thấy trên khuôn mặt Tắc Doãn – kẻ địch trước đây của mình – thấp thoáng sự cảm thông.
“Không thể
nào, không thể nào…” Như bị đao sắc đâm thẳng vào tim, Sở Bắc Tiệp gầm
lên, loạng choạng lùi về sau mấy bước, gọi lớn. “Sính Đình, Sính Đình!
Nàng mau ra đây! Ta đến rồi, Sở Bắc Tiệp đến rồi!”.
“Ta đến để đền tội với nàng! Tùy nàng trách phạt! Sính Đình, nàng ra đây!”
Sở Bắc Tiệp
gầm lên như con mãnh thú bị thương, chấn động cả núi rừng, khiến những
bông tuyết đang đậu trên cành cây cũng kinh hãi rơi xuống. Cả sơn mạch
Tùng Sâm trầm mặc trong tiếng gào thét bi thương của Sở Bắc Tiệp.
Sao có thể? Điều này sao có thể xảy ra?
Những ngón tay khéo léo ấy, nụ cười tuyệt thế ấy, hương thơm ngây ngất lòng người và cả dáng hình mềm mại ấy, sao có thể mất đi?
Chàng nghe
rất rõ, nàng đang đánh đàn, hát khúc anh hùng giai nhân, hỗn loạn làm
sao, thành làm vua bại làm giặc, dùng binh không ngại dối lừa, hát khúc
đa tình tương tư, vừa gặp đã vui.
Rõ ràng nàng đang ở đây, ngay trong gió, trong sương, trong mây, trong tuyết, với nụ cười nhàn nhã, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn chàng như muốn dốc bầu tâm sự.
Ở đâu? Sính Đình đang ở đâu?
Sở Bắc Tiệp đờ đẫn quay người, nhìn về phía cỗ quan tài cô độc đằng kia.
“Nàng ấy đã
đến được chân núi, nhưng gặp bầy sói dữ, chỉ còn cách một đoạn”, Tắc
Doãn trầm giọng, “Chỉ còn cách một đoạn đường…”.
Dương Phượng dần bình tĩnh, nhìn Sở Bắc Tiệp bằng đôi mắt vằn những tia máu, giọng
thê thảm: “Muội ấy đến tìm ta, ta biết muội ấy sẽ đến tìm ta. Muội ấy
vẫn cài cây trâm dạ minh châu ta tặng, vượt qua sơn mạch Tùng Sâm, vượt
qua ngàn dặm xa xôi để đến đây tìm ta. Sao ta lại không sớm sai người
xuống núi? Tại sao? Tại sao…”. Gục đầu vào Tắc Doãn, hai vai Dương
Phượng run lên bần bật.
Sở Bắc Tiệp vẫn nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, không còn hồn phách.
Chàng tiến đến bên cỗ quan tài, từng bước chân như giẫm lên mây, hư ảo, không chút thực tại.
Tất cả tựa
một giấc mộng, có lúc cỗ quan tài ở ngay trước mắt, có lúc lại như ở rất xa. Chỉ cách mấy bước chân mà chàng phải dốc hết sức lực mới có thể đi
đến.
Cuối cùng,
Sở Bắc Tiệp cũng chạm được vào cỗ quan tài, khí lạnh từ đầu ngón tay lan tới tận tim, khiến một Sở Bắc Tiệp uy danh lẫy lừng khắp thiên hạ cũng
phải rùng mình.
“Sính Đình, nàng ở đây…”, Sở Bắc Tiệp dịu dàng thì thầm với cỗ quan tài.
Chàng muốn mở nắp quan tài, ôm lấy ái thê, vương phi của chàng, Bạch Sính Đình của chàng.
Nhưng, khi
mười ngón tay chạm vào nắp quan tài, Trấn Bắc vương hùng dũng ngày nào
giờ lại chẳng còn chút sức lực. Bàn tay chai sần run rẩy, cố gắng thế
nào cũng không thể ngừng run.
“Nàng ấy gặp phải bầy sói, chỉ còn lại cây trâm dạ minh châu, bộ y phục rách nát, và cả…”, nắm tay thật chặt, Tắc Doãn hạ giọng, “Và cả mấy khúc xương”.
Từng tiếng nặng tựa ngàn cân, đập thẳng vào tim, hai đầu gối không còn sức lực, Sở Bắc Tiệp khuỵu xuống.
Chàng vẫn khẽ khàng mân mê cỗ quan tài vừa lạnh vừa cứng.
Sính Đình
đâu có thế này. Nàng nhỏ nhắn, hoạt bát. Những ngày đông, má nàng phớt
hồng như áng mây. Nàng thích ngắm sao trong đêm tuyết, lúc ấy nàng hệt
như con mèo tìm đến lồng ngực ấm áp và vững chãi của chàng, thoải mái
tựa đầu vào đó.
“Sính Đình…” Sở Bắc Tiệp mở rộng vòng tay, dốc hết sức ôm nàng vào lòng.
Chàng đến muộn rồi, muộn đến thảm hại.
Đáng lẽ
chàng phải về vào đêm mồng Sáu, mở rộng vòng tay ôm lấy Sính Đình đang
tựa cửa ngóng trông. Chàng phải ôm lấy nàng, không cho bất cứ việc gì có thể làm tổn thương nàng, để tất cả nguy hiểm rời xa, để nàng mỉm cười,
để nàng uể oải đọc sách trong những ngày đông ấm áp, để nàng tự do tự
tại, vô lo vô nghĩ mà thai nén hài nhi của họ.
“Gả cho ta nhé?”
“Tại sao?”
“Nàng giỏi
đàn, giỏi ca hát, có cốt cách, lại khéo léo”, nụ cười tuấn tú khôi ngô
của chàng tựa như thuốc độc ăn mòn trái tim nàng, “So với những nữ nhân
kia, ta bằng lòng lấy nàng”.
“Thiếp…”
“Chúng ta thề với ánh trăng, không bao giờ phụ bạc.”
Không phụ bạc? Không bao giờ phụ bạc ở đâu?
“Chàng sống, thiếp cũng sống. Chàng chết, thiếp nguyện chết cùng chàng.”
Nụ cười của nàng, cái nhíu mày của nàng như vẫn đang trong không trung, trong hương hoa.
Ở bất cứ nơi đâu.
“Vương gia đi đánh trận sao?”
“Vương gia không cần giải thích với Sính Đình. Ngoài Vương gia, hiện giờ Sính Đình không muốn có bất cứ vướng bận nào.”
“Sính Đình một thân đón sinh thần của mình, sinh thần của Vương gia, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Chàng không làm được, chàng đã phụ nàng.
Để nàng giẫm lên từng mảnh tim vỡ, dưới ánh đao sắc bén, bước lên xe ngựa tiến về nơi xa.
Để nàng mang trong mình cốt nhục của chàng lưu lạc đến Vân Thường, vượt qua núi tuyết, nếm đủ nỗi thống khổ chốn nhân gian.
Để nàng bị bầy sói dữ bao vây, giằng xé thịt da, cắn hết gân cốt.
“Không!” Sở Bắc Tiệp điên cuồng thét dài một tiếng, rồi dứt khoát rút bảo kiếm.
Bảo kiếm uy chấn thiên hạ bị Trấn Bắc vương vứt xuống đất, lưỡi kiếm chạm tới nền đá, “keng” một tiếng, tóe lửa.
Sở Bắc Tiệp
chậm rãi quay lại nhìn Dương Phượng: “Ta đã phụ Sính Đình, n