Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210550

Bình chọn: 7.00/10/1055 lượt.

đầu, đáp: “Đúng vậy, nay Bạch cô nương đã bỏ mạng ở sơn mạch Tùng

Sâm, hùng tâm tráng chí của Sở Bắc Tiệp cũng hết. Tuy hắn và Bắc Mạc ta

có mối thâm thù, nhưng hắn thực sự là bậc anh hùng khó kiếm thời nay”.

Đáng tiếc và đáng buồn thay.

Một kẻ là anh hùng, một người là giai nhân.

Ông Trời thật biết trêu đùa con người.

Hai vị chiến tướng từng đi theo Sính Đình trong trận đánh Kham Bố nên lòng không

khỏi buồn thương. Trầm ngân giây lát, Sâm Vinh khẽ bảo: “Dù người khác

nghĩ thế nào, tối nay Sâm Vinh cũng phải tìm một nơi thắp nén nhang cho

Bạch cô nương. Thuộc hạ sẽ lấy bên quản lương quân vụ ít rượu thịt ngon, còn nữa, trong doanh trại còn mấy vò rượu, thuộc hạ cũng lấy hết.

Thượng tướng quân, trong quân không cho phép tướng lĩnh uống rượu, nhưng Sâm Vinh mong Thượng tướng quân nể tình, cho phép tối nay thuộc hạ được uống cho thỏa, được không?”.

“Sao lại

không được?”, Nhược Hàn cảm khái, “Đêm nay, tất cả tướng lĩnh Bắc Mạc

từng tham gia trận chiến Kham Bố sẽ vì Bạch cô nương mà uống say một

trận dưới trăng”.

Say sẽ quên nỗi đau, sao có thể không say?

Thế gian này, liệu có mấy Bạch Sính Đình?

Sắc trời sao cứ mãi u ám, u ám đến nỗi như mang điềm chẳng lành.

Và cả đôi mắt nàng cũng như có ai đang bịt chặt, không thể mở ra được?

Trong trí nhớ, nàng đã ở giữa mênh mông tuyết trắng, hương thơm của tuyết xộc vào mũi, thấm vào gan, vào ruột.

Nàng cũng

từng mặc xiêm áo lộng lẫy, chân trần đứng trên ca đài tinh tế của vương

phủ, khẽ cất giọng hát. Bất chợt nhìn xuống, nàng thấy những khuôn mặt

thân thuộc đi ngang qua bị giọng hát của nàng níu lại, mọi người đều say mê lắng nghe.

Nhưng rồi tất cả đều tan biến.

Khi nào? Tại sao? Nỗi bi ai bỗng đè nặng khiến người ta không hiểu rõ nguyên nhân,

dường như không có lý do, bi ai vì số trời đã định, hay để bù lại sự

thông minh mà ông Trời ban tặng?

“Cô nương? Cô nương?”, giọng nói từ xa vọng lại.

Sính Đình mở mắt, đôi đồng tử dần thu lại ở một điểm. Bóng người trong mắt có chút

quen thuộc, nhưng nàng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Đây là đâu? Nàng quay lại, muốn nhìn xung quanh, nhưng cả người ê ẩm như bị ai đánh, khẽ động một sợi tóc cũng thấy đau.

“A…” Nàng từ từ thở ra một hơi, chờ cơn đau đi qua.

Hài tử đâu?

Đúng rồi,

hài tử của nàng! Nàng bỗng choàng tỉnh, mở mắt, hai tay ôm lấy bụng,

khao khát nghe được dù chỉ một động tĩnh nhỏ nơi ấy.

“Đừng sợ,

chúng ta đã cho cô nương uống thuốc rồi. Cô nương và cả đứa bé trong

bụng đều không sao”, khuôn mặt trước mắt nàng cười vui vẻ.

Nỗi lo lắng

được dẹp yên, nàng nhìn lên trần nhà. May quá, hình như đã rất lâu rồi

nàng không thấy trần nhà, mà quanh nàng chỉ có đá và tuyết, như thể sẽ

không bao giờ lại được thấy trần nhà nữa.

May quá, cuối cùng nàng cũng được cứu.

“Túy Cúc đâu? Dương Phượng đâu?”, Sính Đình nhìn quanh.

“Túy Cúc là

ai? Dương Phượng…” Khuôn mặt vuông vức có chút không hiểu, nhưng chỉ lúc sau lại bật cười vui vẻ, “Ta biết rồi, cô nương đang nói tới Thượng

tướng quân phu nhân? Ai ya, cô nương vẫn chưa tìm thấy Thượng tướng quân phu nhân sao? Bao lâu rồi, ngựa đã sinh ra ngựa con rồi mà cô nương vẫn chưa tìm thấy người”.

Nhất định

nàng đã quên mất việc gì. Lo lắng nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia,

Sính Đình sực nhớ, vội hỏi: “Huynh chính là đại hán cao lớn ta gặp trên

đường tới sơn trại Đóa Đóa Nhĩ, tên A Hán?”.

“Ha ha, cô

nương nhớ ra rồi đấy! Chính là ta, A Hán! Cô nương còn tặng ngựa cho ta, bảo ta giữ lại tiền tìm một thê tử tốt”, A Hán cười sang sảng, “Nói cho cô nương biết, ta đã có thê tử, sắp có tiểu A Hán rồi”.

Nóc nhà như cũng đang rung theo tiếng cười của A Hán.

Sính Đình cười theo, ngạc nhiên hỏi: “Huynh không biết Túy Cúc ư? Thế sao huynh lại biết ta ở trên núi?”.

“Ta gặp cô

nương mà. Ta lên núi tìm thỏ rừng về bồi bổ cho thê tử. Có con thỏ xám

bị trúng tên, nhưng vẫn chạy rất nhanh, nó chui vào đống đá nên không

thấy đâu. Ta vào tìm, ai ya, thỏ đâu chẳng thấy, chỉ thấy một cô nương

bị lạnh cóng trong đó”, A Hán hưng phấn kể lại, giọng vui vẻ.

“Huynh đã cứu ta?”

“Tất nhiên,

tất nhiên rồi!”, A Hán làm động tác, “Cõng cô nương từ trên núi tuyết về đây, còn mang cả cung tiễn và thỏ rừng, may mà ta vẫn đủ sức. Cô nương

sắp bị đông cứng, uống bao nhiêu canh thỏ rừng mới đỡ đấy. Canh thỏ rừng bồi bổ cơ thể mà. Còn cả thuốc an thai là nhờ người lấy cho thê tử nữa, đều mang ra chăm sóc cô nương”.

Nghe A Hán nói vậy, trong lòng Sính Đình vừa cảm kích vừa ái ngại.

“Xin lỗi đã làm phiền huynh.”

“Không sao, thê tử ta da dày xương khỏe, mang thai tiểu A Hán vẫn làm việc được, không sợ đâu.”

Đúng lúc A

Hán đang đắc ý, bên kia nhà một nữ nhân mặc chiếc áo bông to đùng tiến

lại, bụng đã nhô cao, cười hỏi: “A Hán, chàng lại đang nói chuyện một

mình đấy ư?”.

“Thê tử, lại đây, cô nương ấy tỉnh rồi!”, A Hán vẫy nữ nhân đó tới, vui vẻ giới

thiệu với Sính Đình, “Đây là thê tử của ta”, rồi chỉ xuống bụng thê tử,

giọng rất vui, “Còn đây là tiểu A Hán”.

A Hán tẩu

cười véo A Hán một cái: “Hết củi rồi, đi chặt củi đi”, rồi nói với Sính

Đình, “Cô