
ệc quân, nên về muộn một chút. Cơm tối đã chuẩn bị xong, Phò mã dặn chuẩn bị toàn những món Công chúa thích
ăn, Công chúa dùng cơm ở phòng bên của hậu viện được không?”.
Diệu Thiên nghe thấy Hà Hiệp chưa về, không khỏi cảm thấy thất vọng, đành gật đầu: “Tùy ngươi”.
“Vậy bảo bọn họ bày đồ ăn ở phòng bên của hậu viện.”
Cơm canh quả nhiên vừa miệng, Diệu Thiên vẫn thường đến phủ phò mã, các đầu bếp
trong phủ đã quen với khẩu vị của nàng nên dốc hết tâm huyết vào từng
món, thậm chí còn làm tinh tế hơn các đầu bếp trong vương cung.
Nhưng Hà
Hiệp không có ở đây, Diệu Thiên cảm thấy thực vô vị. Nàn uể oải nhấc
đũa, mấy lần ngẩng lên nhìn sắc trời, rồi bảo Lục Y sai người đi nghe
ngóng tình hình.
Lục Y đáp:
“Không cần Công chúa dặn dò, nô tỳ đã sai người đi hỏi từ trước rồi. Tuy đại chiến đã kết thúc, nhưng phải trợ cấp khao thưởng quân sĩ, cũng rất bận rộn”.
Diệu Thiên thở dài buồn bã.
Đợi đến hơn nửa canh giờ, Lục Y nãy giờ vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng kêu lên: “Phò mã về rồi!”.
Diệu Thiên
mừng thầm, nhanh chóng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, hình
bóng oai phong quen thuộc ấy đang tiến về phía này. Hà Hiệp vừa vào đến
cửa đã lau mồ hôi, cười hỏi: “Công chúa đã dùng cơm chưa?”.
“Ăn rồi, Phò mã ăn chưa?”
“Đâu có thời gian mà ăn!” Hà Hiệp vứt chiếc khăn trắng lau mồ hôi cho người theo
hầu, ngồi xuống bên bàn. Diệu Thiên vội sai thị nữ mang cơm canh nóng
lên, rồi tự mình lấy cho Phò mã đôi đũa. Hà Hiệp nhận lấy, cười với
nàng, vừa gắp thức ăn vừa giải thích: “Ta cũng muốn về sớm, nhưng việc
hôm nay không làm cho hết, ngày mai càng không có thời gian. Bắt Công
chúa phải đợi, thực là lỗi của ta”.
“Việc quân bận như thế, thiếp thấy hay là điều hai vị quan võ qua, giúp Phò mã gánh vác một phần công việc.”
Hà Hiệp vội vã và cơm, lắc đầu nói: “Giờ không lo người ít, chỉ lo người đông, điều hai người nữa tới lại càng thêm bận”.
Thấy Diệu
Thiên không hiểu. Hà Hiệp nhẫn nại giải thích: “Những việc trợ cấp khao
thưởng, bình xét cấp bậc đều không khó. Cái khó nằm ở chỗ điều động tiền lương[1'>. Trong phạm vi cai quản của ta không có kho tiền lương riêng
chỉ dùng cho việc quân, món tiền nào cũng phải xin lĩnh bên quốc khố.
Xin lĩnh một món không biết phải có bao nhiêu cái gật đầu của các quan,
phải viết bao nhiêu tờ khai. Ta có thể đợi, nhưng các binh sĩ trong quân thì đợi thế nào? Hôm nay ta mất bao nhiêu thời gian ở bên quốc khố, họ
mới chịu phê duyệt tiền thưởng cho năm ngàn người đầu tiên, ngày mai lại tiếp tục phải sang bên đó”.
[1'> Thời trước, khi thu thuế ruộng, có thể thu lương thực, có thể thu tiền, nên gọi chung là tiền lương.
Diệu Thiên
nghe rất chăm chú, tay cũng cầm đôi đũa, vừa gắp thức ăn cho Hà Hiệp,
vừa chậm rãi đáp: “Đây không phải chuyện nhỏ, khao thưởng trợ cấp chậm
trễ thế này, các binh sĩ sẽ không vui, như thế chẳng phải sẽ khiến lòng
quân dao động sao?”.
Rõ ràng Hà
Hiệp đã rất mệt, bát cơm đầu tiên nhanh chóng chui vào bụng, lại bảo thị nữ xới thêm bát nữa. Hà Hiệp tán đồng: “Công chúa nói rất đúng. Nhưng
hiện giờ ta không lo lắng điều này, cùng lắm thì ta mệt thêm một chút,
kiểu gì cũng xong. Nhưng điều động tiền lương cho quân chậm chạp như
vậy, nhỡ khi chiến tranh xảy ra, tình thế nguy cấp, lấy đâu thời gian mà xin xỏ hết cấp này đến cấp khác? Quân Đông Lâm đã đến đây một lần, quen thuộc đường sá địa hình, lần sau đến, chưa chắc họ đã cho chúng ta thời gian chuẩn bị như lần này”.
Hà Hiệp
trước nay nổi danh tướng tài, Diệu Thiên cũng đã chấp chính nhiều ngày,
biết hắn nói không sai, nên chẳng hề do dự mà bảo ngay: “Đúng là quân
binh cần có kho tiền lương riêng của mình. Buổi chầu sớm mai thiếp sẽ hạ vương lệnh, lập ra một kho mới giao cho Phò mã quản lý. Có tiền, có
lương thực mới dễ cầm quân”.
Hà Hiệp khẽ
cười khuyên giải: “Công chúa đừng vội hạ lệnh, hãy cứ bàn bạc với Thừa
tướng trước thì hơn. Đến lúc làm rồi mà Thừa tướng không biết, ông ấy sẽ lại giáo huấn chúng ta”.
“Phò mã yên tâm, những việc có lợi cho Vân Thường, Thừa tướng vẫn luôn đồng ý.”
Nói xong
chuyện chính, Hà Hiệp cũng dùng cơm xong, bèn thoải mái vươn vai. Hà
Hiệp nhìn sang Diệu Thiên, mỉm cười tà ý: “Đã nói xong việc quốc gia đại sự, giờ đến chuyện giữa phu thê chúng ta. Công chúa muốn nghe lời ngon
tiếng ngọt gì, xin hãy hạ vương lệnh”.
Diệu Thiên
giận dỗi: “Phò mã đàng hoàng lúc nãy chạy đi đâu mất rồi? Thiếp sẽ chẳng bao giờ ra vương lệnh này, Phò mã toàn nói những lời ngon tiếng ngọt,
khiến người ta không nghe nổi”.
Hà Hiệp sảng khoái tiếp lời: “Được, vậy từ nay ta sẽ không nói nữa, Công chúa đừng
có đau lòng. Để ta nghĩ xem, nếu đã không thể nói những lời ngọt ngào,
thì phải làm gì để vui lòng ái thê của ta”.
Diệu Thiên
nhìn Hà Hiệp nghĩ ngợi sâu xa, dưới ánh nến, hai hàng mày nhướng lên
khiến khuôn mặt càng thêm tuấn tú, có thêm chút tà ý khiến người ta yêu
thích. Xung quanh toàn tâm phúc, không có người ngoài, Diệu Thiên cũng
không còn vẻ gò bó của chủ nhân một nước nữa, mà tươi cười chọc ngón tay vào vai Hà Hiệp, nũng nịu: “Phò mã không đượ