The Soda Pop
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210365

Bình chọn: 9.5.00/10/1036 lượt.

xuất thân thị nữ thì có được bản lĩnh

gì, hơn nữa cũng chẳng phải là mỹ nhân. Biết tin ả chết, Đại vương cả

ngày chẳng nói năng gì. Bản cung còn nghe nói Đại vương định ban bố

vương lệnh, rằng tài đàn của Bạch Sính Đình là quốc bảo, ngự phong ả là

Quy Lạc cầm tiên, còn định lập bia cho ả nữa. Đây chẳng phải là trò cười hay sao?”.

Nhạc Địch ưu tư: “Nương nương, Đại vương làm vậy hình như để cảnh cáo nương nương”.

Sắc mặt

vương hậu tối sầm, bất đắc dĩ thở dài: “Sao bản cung lại không biết?

Vương phủ Kính An không còn nữa, quyền thế của Nhạc gia ngày một lớn,

phụ thân xem những tướng lĩnh dẫn binh trong triều, có người nào không

phải do phụ thân và ca ca tiến cử? Trước kia vì việc của Dương Phượng,

Đại vương đã cố nhẫn nhịn, nay lại vì Bạch Sính Đình, Đại vương càng cảm thấy bản cung không thuận mắt”.

“Nói ra,

Vương hậu cũng thật lợi hại.” Nhìn sắc mặt Vương hậu, Nhạc Địch cẩn

trọng lên tiếng, “Đại vương là vua một nước, bên cạnh có thêm vài mỹ

nhân cũng là chuyện bình thường. Giống người có tên Lệ Nhi kia, nếu năm

đó nương nương rộng lòng một chút, cho nàng ta làm thứ phi cũng có sao?

Đằng này nương nương lại ép Đại vương phải tặng nàng ta cho Đông Lâm

vương”.

Vương hậu

khẽ hừ một tiếng: “Chẳng phải bản cung đã giúp nàng ta sao? Nàng ta đi

theo Đông Lâm vương, được phong là Lệ phi, còn sinh hạ được một công

chúa. Phụ thân đừng nói nữa, bản cung đang phiền lòng, việc gì cũng

không như ý, phụ thân đừng chọc giận thêm”.

Biết nữ nhi

hay ghen, Nhạc Địch thầm thở dài một tiếng, định khuyên nhủ tiếp, bỗng

cảnh giác nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, liền vội vã dừng lại.

Ông ta trở

về chỗ ngồi, nâng chén trà lên, còn chưa kịp uống, đã nghe thấy thị nữ

tâm phúc của Vương hậu là Ngưỡng Dung đứng ngoài cửa, bẩm báo: “Nương

nương, Đại vương sai người đến chuyển lời”.

“Vào đi.” Vương hậu cho gọi kẻ chuyển lời vào, vừa uống trà, vừa hỏi, “Đại vương chuyển lời gì?”.

“Bẩm nương

nương, Đại vương đã ban bố vương lệnh, phong Bạch Sính Đình làm Quy Lạc

cầm tiên, ngày kia sẽ tiến hành nghi lễ tế bái tại cổng chính vương

cung. Đại vương nói, hôm đó mời nương nương tới cùng tế bái, làm gương

cho nữ tử Quy Lạc.”

Nghe được

một nửa, Vương hậu như muốn bóp nát chén trà trong tay, giận đến nỗi bàn tay run rẩy. Nhạc Địch ngồi bên cạnh vội nhìn sang, muốn nữ nhi nhẫn

nại một chút.

Vương hậu

nén cơn giận, khẽ cười: “Ta biết rồi. Ngày kia, cổng chính vương cung,

đúng không? Đi nói với Đại vương, ta sẽ chuẩn bị”.

Thị vệ nhận lệnh, vội vã đi chuyển lời.

Nhạc Địch đóng cửa, quay lại, nhìn nữ nhi mặt đã biến sắc.

“Quả nhiên,

quả nhiên! Lại là Bạch Sính Đình, âm hồn không tan!”, Vương hậu nghiến

chặt hàm răng nhỏ đều, “Ả đã làm những gì mà phải khoa trương như thế?

Đường đường một đại vương, lại ra lệnh ngự phong cho một thị nữ, phải ăn nói thế nào với bách tính Quy Lạc đây?”.

Khuôn mặt

Nhạc Địch cũng sa sầm, nhưng suy nghĩ sâu xa hơn nhiều: “Đại vương muốn

dùng vương phủ Kính An để áp chế Nhạc gia chúng ta. Tuy vương phủ Kính

An không còn nữa, nhưng bách tính Quy Lạc vẫn chưa quên họ. Chính Đại

vương đã phán tội vương phủ Kính An, nên không thể trực tiếp dùng họ để

trấn áp Nhạc gia, mà phải mượn một đứa a hoàn trong phủ, thị nữ của Hà

Hiệp để tạo thanh thế”.

“Phụ thân

nghĩ rất đúng.” Vương hậu đã bình tĩnh hơn, ngữ điệu chậm rãi, dừng một

chút, cười chua chát: “Có điều, bản cung không tin Đại vương chỉ vì muốn tạo uy thế, mà không có chút tình ý nào với Bạch Sính Đình”.

“Bạch Sính Đình đã chết rồi mà?”

“Chết rồi

mới càng đáng hận.” Những móng tay dài của Vương hậu làm hằn lên các vệt trắng trên tay vịn của chiếc ghế gỗ, “Tâm tư của nam nhân, không nắm

bắt được là tốt nhất”.

Không có gì bất hợp lý hơn việc này, cũng chẳng có gì hợp lý hơn việc này.

Tin Bạch Sính Đình chết đã lan khắp tứ quốc.

Cái chết của một thị nữ trong vương phủ Kính An lại chấn động toàn thiên hạ.

Nàng là Quy

Lạc cầm tiên, là thị nữ của Hà Hiệp, từng là tướng lĩnh quân sự cao nhất của Bắc Mạc, đồng thời cũng là thê tử của Trấn Bắc vương.

Tuy chưa có

hôn lễ long trọng, nhưng những người từng gặp nàng và Trấn Bắc vương đều hiểu rằng, chỉ mình Bạch Sính Đình mới là thê tử suốt đời suốt kiếp của bậc anh hùng đầu đội trời chân đạp đất ấy.

Bạch Sính Đình đã không còn.

Sở Bắc Tiệp thì sao?

Dũng tướng vô địch thiên hạ ngày trước giờ đang ở đâu?

Đông Lâm

vương hậu nhìn chăm chăm người trước mặt, cố nén tiếng thở dài, giọng

cương quyết: “Hoắc thần y, ở đây không có người ngoài, không có gì phải

giấu giếm, ông cứ nói thẳng ra đi”.

“Khởi bẩm

Vương hậu, bệnh của Đại vương… e là không kéo dài được bao lâu.” Chỉ một thời gian ngắn mà Thần y Đông Lâm Hoắc Vũ Nam như già thêm cả chục

tuổi, chòm râu đen đã lẫn những sợi bạc.

“Nói thực với ta, còn được bao lâu?”

“E là… e là không quá bảy ngày.”

Vương hậu đờ đẫn, hồi lâu mới sực tỉnh, sống lưng như sắp nhũn ra vì không thể chịu

nổi tin tức này, đành dựa hẳn vào lưng ghế. Ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, Vương hậu nhìn về phía danh y Đông Lâm, người có thể quyết