Snack's 1967
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210545

Bình chọn: 8.5.00/10/1054 lượt.

c giả vờ, nhìn bộ dạng

chàng thế này, chắc chắn còn đang giấu thiếp điều gì. Phò mã mau mang ra tiến cống, nếu không đừng trách thiếp dùng gia pháp hầu hạ”.

Thấy ái thê

nũng nịu, Hà Hiệp liền nắm lấy cổ tay Diệu Thiên, hơi dùng lực. Diệu

Thiên kêu lên một tiếng, người co lại. Hà Hiệp ôm lấy eo nàng, rồi thuận đà bế nàng ngồi lên đùi mình, vuốt ve khuôn mặt nàng, hỏi: “Ca vũ có

thích không?”.

“Ca vũ gì?”.

Đôi mắt lấp

lánh như kim cương đen nhìn chăm chăm Diệu Thiên, Hà Hiệp bất ngờ cúi

xuống, cắn nhẹ vào gáy nàng. Diệu Thiên kêu lên một tiếng, còn chưa kịp

trách cứ, Hà Hiệp đã trêu: “Công chúa lại gạt ta rồi. Hôm trước phủ phò

mã có mời một đoàn ca vũ Bắc Mạc, người nào cũng xinh đẹp đến động lòng. Chuyện lớn như thế mà không ai bẩm báo với Công chúa sao? Nàng không

biết thật à? E là đã ghen bóng ghen gió từ hôm đó tới nay rồi… A, đau

quá…”.

Diệu Thiên

giận dữ véo Hà Hiệp một cái, rồi thu tay về, quay mặt đi, nói: “Phò mã

nhìn nhầm người rồi, thiếp không phải nữ nhân ghen bậy”.

Hà Hiệp xoa

cánh tay bị véo: “Nếu không ghen sao lại mạnh tay như thế?”, rồi áp sát

lại gần, hạ giọng nói khẽ vào tai Diệu Thiên, “Bẩm Công chúa, hai ngày

nay ta bận việc, còn chưa kịp nhìn qua một lần. Chi bằng đêm nay gọi họ

ra ca múa, chúng ta uống rượu lấy hứng, cũng là tránh cho Công chúa một

mình ở trong cung ghen bóng ghen gió”.

Diệu Thiên

nghe Hà Hiệp nói chưa từng gặp những nữ nhân đó, trong lòng vô cùng vui

vẻ, quay sang, hỏi: “Thú vị thế sao? Vậy thiếp phải xem xem ca múa Bắc

Mạc có gì đặc sắc”. Nàng xoa tay cho Hà Hiệp, thẹn thùng: “Đau thật à?”.

Không hỏi thì thôi, hỏi đến, Hà Hiệp liền nhăn nhó ngay lập tức: “Đau lắm, đau hơn bị trúng một kiếm”.

Diệu Thiên

lại đấm cho Hà Hiệp một cái, khẽ mắng: “Cái gì mà danh tướng thiên hạ,

uy danh lẫy lừng, sao cứ gặp thiếp là lại thiếu đứng đắn thế này?”.

“Nàng đâu phải binh lính của ta, ta đứng đắn làm gì?” Hà Hiệp không còn gây chuyện, cười vang sảng khoái, hào khí ngút trời.

Lính truyền

lệnh đã cho đám ca nữ Bắc Mạc đến, múa hát ngay trên bậc thềm đá trước

tiểu đình trong hậu viện. Phu thê hai người ngồi trong đình vui vẻ

thưởng rượu.

Đêm đó, ông Trời cũng như tác thành cho họ, vầng trăng tròn vành vạnh trên cao soi tỏ một vườn tuyết vẫn chưa tan hết.

Đám ca vũ

mặc y phục Bắc Mạc, màu sắc vô cùng sặc sỡ, thắt lưng đeo trống, thân

hình linh hoạt, hai tay gõ trống. Diệu Thiên chưa bao giờ được xem nên

cảm thấy vô cùng mới mẻ, hứng thú.

Rõ ràng đã

mệt nhọc cả ngày, nhưng Hà Hiệp còn hứng thú hơn cả Diệu Thiên. Hết một

điệu, hắn vỗ tay tán thưởng: “Múa rất đẹp, vì điệu này, chúng ta cùng

cạn ba chén”.

Diệu Thiên

uống cùng Hà Hiệp một chén, rồi che miệng, lắc đầu nói: “Phò mã, tửu

lượng của thiếp không so được với chàng, không cần uống ba chén, một

chén là đủ rồi”.

Hà Hiệp đang vui, cũng không cố ép, bèn gật đầu: “Công chúa cứ tùy ý, nhưng điệu múa uyển chuyển này thật khiến người ta mê đắm. Nhất định ta phải uống ba

chén góp vui”.

Uống liền hai chén, hắn giơ kiếm hát vang.

“Phi thiên vũ[2'>, trường không mộng, tình ý chưa từng trọng…”

[2'> Đây là điệu múa mà các cô gái múa cùng dải tơ lụa trong tiếng tiêu và tiếng đàn tỳ bà.

Giọng hát

trong, làn hơi dày, vô cùng êm ái. Đã nghe quen những lời ngon ngọt của

Hà Hiệp, nhưng chưa từng biết phu quân mình còn hát hay đến thế, ánh mắt Diệu Thiên vô cùng ngạc nhiên.

Hà Hiệp chỉ

hát một câu rồi thôi, cánh tay cầm kiếm cũng ngừng lại, quay đầu cười

nói: “Điệu múa trống lúc nãy rất đẹp, còn điệu trống nào nữa không? Múa

tiếp một điệu nữa đi”.

Cứ thế,

trăng đã lên cao, tám, chín phần rượu đã chui vào bụng Hà Hiệp. Dù tửu

lượng tốt đến mức nào, thân thể hắn cũng phải loạng choạng.

Diệu Thiên

sợ Hà Hiệp uống nhiều hại đến sức khỏe, dịu giọng khuyên: “Ca vũ tuy

hay, nhưng chúng ta cũng đã thỏa hứng. Vào phòng nghỉ ngơi được không?”.

Hà Hiệp

không tham uống, trước nay lại hết sức chiều chuộng Diệu Thiên nên đặt

ngay chén xuống: “Đúng thế, cũng nên nghỉ ngơi, Công chúa mệt rồi”.

Hắn đứng dậy, muốn đuổi lui đám thị nữ thị vệ, một mình bế Diệu Thiên, bước vào phòng.

Hai người

vui vẻ đến quá nửa đêm, đám người hầu hạ cũng đã buồn ngủ, thấy chủ nhân cuối cùng cũng biết là phải nghỉ ngơi, trong lòng họ thầm hô vạn tuế,

đám ca vũ Bắc Mạc thì càng như được đại xá.

Chỉ đợi Hà

Hiệp và Diệu Thiên vào phòng, ở hậu viện người tắt đèn thì tắt đèn,

người thu dọn thì thu dọn, chẳng mấy chốc hậu viện huyên náo ồn ào ban

nãy giờ đã chìm trong yên tĩnh.

Chỉ có vầng trăng vẫn sáng vằng vặc trên trời cao.

Khí lạnh từ từ chuyển động.

Đông Chước

cũng mệt cả một ngày, vừa lên giường nhắm mắt đã ngủ ngay. Không biết

tại sao đang ngủ hắn bỗng choàng tỉnh, mở mắt nhìn ra ngoài. Trăng vẫn

sáng vằng vặc, xem ra hắn chưa ngủ được bao lâu.

Bất giác Đông Chước nhớ đến Sính Đình.

Sính Đình không những thích ngắm trăng, mà còn rất thích ngắm sao. Chẳng biết hiện giờ Sính Đình thế nào.

Nghĩ đến đây, Đông Chước tỉnh hoàn toàn, dứt khoát đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Gió lạnh ùa tới khiến hắn giật mình.