
nương tỉnh rồi. Ngày đông giá buốt, sao cô nương lại một mình
lên núi tuyết thế? Sơn thần Tùng Sâm không dễ đùa đâu, mùa này đến nam
nhân còn không dám lên đó, A Hán là đồ ngốc mới giấu ta lên đó săn thỏ
rừng”.
A Hán tẩu
cũng nhiệt tình giống hệt A Hán, bô lô ba la một hồi không ngớt. Có lẽ
bởi người được cứu đã tỉnh, A Hán tẩu cảm thấy rất vui, thích thú ngắm
nghía Sính Đình: “Ăn thêm con gà béo nữa là sắc mặt cô nương sẽ tốt lên
ngay”.
Nhưng lúc này trong lòng Sính Đình lại nghĩ đến chuyện khác.
Đã hết kỳ hạn ba ngày chưa?
Giả như cứu binh tới tìm mà không thấy nàng, Dương Phượng và Túy Cúc sẽ lo lắng biết chừng nào?
Nhưng, ông Trời vẫn từ bi cho mẫu tử nàng qua được kiếp nạn này.
Hài tử của ta thật phúc lớn, mệnh lớn.
Sính Đình
dịu dàng xoa bụng, bên trong hơi cồm cộm, vừa như mềm mềm, lại như cứng
cáp, một cảm giác ấm áp không nói nên lời. Đó là cảm giác của sự sống.
“A Hán tẩu, ta muốn…”
“Đói rồi à? Để ta đi lấy đồ ăn cho.” Vị A Hán tẩu này nói là làm, thật là một đôi trời sinh với A Hán.
“Không, không…”, Sính Đình lắc đầu, “Ta muốn lên đường”.
A Hán tẩu
trợn mắt: “Lên đường? Bộ dạng cô nương lúc này, muốn đi đâu? Không được, không được, ta vẫn chuẩn bị ngày mai làm một con gà béo”.
“Ta nhất định phải đi”, Sính Đình cố nhổm dậy, “Ta phải đi tìm Dương Phượng, tìm Thượng tướng quân Tắc Doãn”.
A Hán ở bên
ngoài chặt củi, nhưng vẫn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, lúc
này bèn ngó đầu vào, hét lớn: “Thượng tướng quân quy ẩn rồi, cô nương
không tìm được đâu. Nghe nói Đại vương cũng không tìm thấy ông ấy”.
“Không, ta biết Tắc Doãn ở đâu. Ta phải đi ngay, không tìm thấy ta, họ sẽ rất lo lắng.”
Dương Phượng và Túy Cúc nhất định sẽ rất lo lắng.
Cơn rét đậm sắp qua, ánh mặt trời chiếu rọi, nước tuyết men theo những chỗ đất trũng, chậm rãi chảy khắp nơi.
Tuyết trên sơn mạch Tùng Sâm cũng sẽ tan ra như thế sao?
Cầm hổ phù
của Vân Thường, dẫn binh xuất chinh, hôm nay lên triều đường, trước mặt
bá quan văn võ, Hà Hiệp hai tay kính cẩn hoàn trả hổ phù.
Trận chiến đã kết thúc, quyền lực điều động đại quân phải trả về cho Công chúa Diệu Thiên.
Thấy hổ phù trong tay Hà Hiệp quay trở về tay Công chúa trước bao ánh mắt nhìn vào, trong lòng Quý Thường Thanh thầm thở phào.
Diệu Thiên
đối với Hà Hiệp tình nghĩa sâu nặng, nếu không có lão Thừa tướng này
liên tục nhắc nhở, nàng sẽ không đời nào chịu ban bố vương lệnh thu hồi
hổ phù.
“Phò mã giận sao?” Kết thúc buổi chầu sớm, Diệu Thiên nhìn chằm chằm hổ phù vừa được trả về, trong lòng thấp thỏm không yên, bèn vội vã sai Lục Y triệu Phò
mã đến. Thấy Phò mã thần thái hưng phấn, nhận lệnh đến ngay, trong lòng
nàng mới bớt lo.
Hà Hiệp ngạc nhiên: “Sao Hà Hiệp phải tức giận?”.
“Diệu Thiên thu lại hổ phù.”
Hà Hiệp hiểu ra, cười ha ha, nhìn Diệu Thiên vừa như thương xót, vừa như không biết
làm thế nào cho phải, rồi lắc đầu nói: “Sao Công chúa lại nghĩ thế?
Chẳng lẽ ta và nàng không phải phu thê? Ta dù đố kỵ ai thì cũng không
thể đố kỵ với thê tử của mình”. Hà Hiệp ngồi xuống cạnh Diệu Thiên, nắm
tay nàng, vẻ mặt bỗng trở nên thần bí, hạ giọng: “Thừa tướng chúc Công
chúa sớm sinh quý tử, làm thế nào mới xin được Công chúa vương lệnh cho
bản phò mã giúp một tay đây?”.
Diệu Thiên
thấy Hà Hiệp ngồi xích lại, hạ giọng thì thầm, cứ ngỡ có việc gì đại sự, nên lắng tai nghe, mới biết người này đang đùa mình. Hai má đỏ bừng,
nàng cau mày quay sang một bên, giận dỗi: “Vừa kết thúc buổi chầu sớm,
Phò mã đã không đứng đắn rồi, để Thừa tướng biết được, chẳng biết sẽ bị
giáo huấn bao nhiêu lâu”.
“Công chúa
nói lời này không đúng rồi”, Hà Hiệp cực kỳ nghiêm túc, ngồi thẳng lưng, e hèm mấy tiếng, “Sinh con đẻ cái là việc lớn trong đời, ngay cả lão
thần cẩn trọng như Thừa tướng cũng đã nhắc đi nhắc lại chuyện đó, sao có thể gọi là không đứng đắn? Dù Công chúa có hạ vương lệnh hay không, bản phò mã cũng phải giúp nàng việc này”.
Trong lòng
cảm thấy ngọt như ngậm đường phèn, Diệu Thiên đỏ mặt: “Không tìm Phò mã
giúp thì tìm ai?”, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, khiến người ta gần
như không nghe thấy.
“Thế thì tối nay ta ở phủ phò mã cung nghênh Công chúa đại giá.” Hà Hiệp khấp khởi,
mặc kệ lễ nghi vương thất, khẽ thơm một cái vào má Diệu Thiên, rồi đứng
dậy, “Ta đi xử lý quân vụ, Công chúa nhớ kỹ cái hẹn tối nay”.
Diệu Thiên
nhìn Hà Hiệp cất bước, dáng như hổ, như rồng, khóe môi không giấu nổi nụ cười tự hào. Đúng lúc Lục Y mang chè hạt sen đường phèn đến, nhìn vẻ
mặt Diệu Thiên, bèn cười nói: “Nô tỳ đã nói sáng sớm thế này cần gì phải mang nước đường lên, Công chúa vừa gặp Phò mã đã thấy ngọt đến phát
ngấy rồi, sao có thể nếm vị ngọt khác được”.
“Lục Y, giờ
ngươi giỏi lắm rồi, còn dám trêu cả ta?”, Diệu Thiên quay về vẻ đoan
trang thường thấy, nạt một câu: “Chắc chắn là học theo Phò mã rồi”.
Nhưng không nhịn được, nàng cũng bật cười.
Đêm đó khi
đến phủ phò mã, xuống xe ngựa, nàng vẫn không thấy Hà Hiệp đâu. Đông
Chước chạy đến thỉnh an: “Công chúa điện hạ, Phò mã sai người đến chuyển lời, hôm nay Phò mã phải xử lý vi