Teya Salat
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210592

Bình chọn: 9.00/10/1059 lượt.

gươi ra tay

đi”. Không nhiều lời, chàng ngẩng đầu, nhắm mắt.

Im lặng hồi

lâu, Dương Phượng bỗng vùng khỏi vòng tay Tắc Doãn, tiến tới nhặt bảo

kiếm trên đất. Thanh kiếm rất nặng, dù Dương Phượng đã bê bằng hai tay,

nhưng vẫn vô cùng run rẩy.

Mũi kiếm

chĩa thẳng vào cổ họng Sở Bắc Tiệp. Chỉ cần chạm nhẹ, danh tướng đương

thời, Trấn Bắc vương mà quân vương các nước đều muốn diệt trừ cho hết

hậu họa sẽ mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này.

Tách, tách…

Linh đường vô cùng yên ắng, chỉ còn lại tiếng giọt nước mắt của Dương Phượng đang nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đất.

Vừa rồi còn

hận nam nhân này đến thế, hận đến nỗi sẵn sàng cùng hắn tìm đến cái

chết, nhưng lúc này đây, khi đang cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ họng hắn,

nàng lại run rẩy.

Sính Đình, Sở Bắc Tiệp khiến muội đau lòng rơi lệ, khiến muội tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng đang ở dưới kiếm của ta.

Liệu hắn có từng làm nàng mỉm cười hạnh phúc?

“Thiên hạ mênh mông, muội có thể đi đâu?”

“Muội phải về nhà.”

“Về nhà?”

“Có người

đang đợi muội.” Sính Đình cười nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng và

khao khát, khẽ đưa tay vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi bay.

Dương Phượng nhớ rất rõ, Sính Đình đứng bên cửa sổ, ánh mắt tha thiết hướng về phía Đông Lâm xa xôi, nơi có Sở Bắc Tiệp.

Cánh tay cầm kiếm của nàng run rẩy, những ngón tay vẫn nắm chặt dần buông ra, bảo kiếm rơi xuống chân Dương Phượng.

Sở Bắc Tiệp ngạc nhiên, mở mắt.

Dương Phượng lạnh lùng: “Ta không cho phép ngươi xuống suối vàng làm phiền Sính

Đình. Muội ấy không muốn gặp lại ngươi”. Dương Phượng đờ đẫn vỗ về cỗ

quan tài, nhẹ giọng, “Sính Đình, ta biết muội mệt rồi. Muội hãy nghỉ đi, từ nay về sau muội sẽ không còn phải đau lòng vì ai nữa”.

Ở ngay kia,

đang nằm đó là nữ nhân thân yêu trong lòng Sở Bắc Tiệp, vương phi của

chàng, mẫu thân của con chàng. Sở Bắc Tiệp còn sống hay đã chết đều

không còn mặt mũi nào gặp lại Sính Đình.

Đúng thế, đúng là chàng đã hại chết nàng.

Sính Đình sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng, dù cho chốn nhân gian hay xuống tận suối vàng.

Chết, chàng chẳng còn mặt mũi nào mà xin nàng tha thứ. Sống, chàng không còn mặt mũi nào tìm kiếm thi thể của nàng.

Tuyệt thế giai nhân mà chàng dốc lòng theo đuổi đã bị chính chàng đẩy vào chỗ chết.

“Ngươi nói

đúng…” Ánh mắt trống rỗng, Sở Bắc Tiệp như bức tượng bùn, chầm chậm đứng dậy, “Ngươi nói đúng…”. Chàng lưu luyến nhìn cỗ quan tài, nhưng không

đủ dũng khí để chạm tay thêm lần nữa.

Chàng có tư cách gì mà chạm vào đó?

Sở Bắc Tiệp

quay đi, trong mắt chàng không còn bất cứ ai, không có Dương Phượng,

không có Tắc Doãn, cũng chẳng thấy cả con đường.

Chàng quên

bảo kiếm, quên tất cả, bước ra đại môn, đờ đẫn nhìn đằng trước, đi về

phía rừng sâu. Tuấn mã đang gặm cỏ khô ngoài cổng hí vang một tiếng,

chạy theo sau Sở Bắc Tiệp.

Nó không thể hiểu, tại sao chủ nhân đi vào căn nhà gỗ, sau khi bước ra lại không còn hồn phách.

Thuộc hạ của Tắc Doãn nhìn thấy một người một ngựa rời đi, hạ giọng hỏi: “Thượng

tướng quân, người này là kẻ địch lớn nhất của Bắc Mạc, chúng ta có nên

nhân cơ hội…”.

Tắc Doãn chăm chú dõi theo bóng hình Sở Bắc Tiệp, lắc đầu thở dài: “Người ấy không còn là cường địch của bất cứ ai”.

Trấn Bắc vương uy danh hiển hách đã không còn nữa.

Trái tim chàng cũng đã chết.



Đại quân Bắc Mạc đang trên đường trở về.

Nhược Hàn nhận được thư của Tắc Doãn do lính đưa thư mang về.

Trái tim đã trải qua bao trận chiến chùng xuống theo từng câu chữ.

Bức thư mỏng bỗng trở nên nặng trĩu, hai tay Nhược Hàn nắm chặt bức thư, nhìn về

phía Sâm Vinh thở dài: “Bạch cô nương mất rồi”. Khuôn mặt của vị tướng

lĩnh đứng đầu Bắc Mạc như phủ đầy một lớp sương băng giá.

Đi rồi, nữ thống soái phong thái trác tuyệt ấy đã đi rồi.

Nàng chết ở

sơn mạch Tùng Sâm băng lạnh, xương cốt bị bầy lang sói tha đi khắp nơi,

chỉ còn lại cây trâm dạ minh châu tinh xảo sáng trên nền tuyết.

Trận chiến Kham Bố, nàng ung dung cười nói trước đại quân Đông Lâm… Ai ngờ, bậc kỳ nữ ấy lại có kết cục thế này?

Sâm Vinh sững sờ hồi lâu, giọng rất khẽ: “Có thật không?”.

Thật không thể tin, thật khiến người ta không thể nào tin.

Bạch Sính Đình, một khúc đàn của nàng đã đuổi lui mười mấy vạn quân dưới thành Kham Bố.

Chỉ cần một khúc.

“Thượng tướng quân phu nhân Dương Phượng cũng đổ bệnh rồi.” Ngừng một chút, Nhược Hàn cười chua chát, “Chúng ta đều đã lầm”.

Sâm Vinh không hiểu.

Nhược Hàn

đáp: “Sở Bắc Tiệp vì không biết nơi ẩn cư của Thượng tướng quân Tắc

Doãn, nên nửa đêm mới xông vào doanh trại quân ta, lớn tiếng dọa dẫm.

Hắn đã đi theo lính truyền tin của chúng ta đến chỗ Thượng tướng quân

Tắc Doãn”.

Sâm Vinh biến sắc: “Đó chẳng phải vì…”.

“Sở Bắc Tiệp không đến để giết người, mà đến để tìm người, tìm vương phi của mình, Bạch Sính Đình.”

“Sở Bắc Tiệp chẳng màng sống chết, nửa đêm xâm nhập quân doanh của chúng ta không vì quốc gia đại sự mà chỉ bởi vì nhi nữ tình trường.” Sững sờ hồi lâu, Sâm Vinh thở dài, “Hóa ra Sở Bắc Tiệp tấn công Vân Thường vì Bạch cô nương. Đây không phải cái cớ, mà thực sự là như vậy”.

Nhược Hàn

gật