
đánh cờ. Có thể cho phép Sở Bắc Tiệp
ta đứng cạnh quan sát không? Cho ta ngồi cạnh nàng, ngắm ngón tay thon
nhỏ của nàng nhặt từng quân đen trắng đặt lên bàn cờ. Cảnh tượng ấy chắc chắn sẽ khiến người ta vui lòng, nhìn cả đời không thấy chán.
Người đi báo tin nhanh chóng quay lại, vẻ mặt vô cùng lạ lùng, không dám đứng quá
gần Sở Bắc Tiệp, chắp tay nói: “Trấn Bắc vương, Thượng tướng quân có lời mời”.
Sở Bắc Tiệp
vui vẻ gật đầu, đi theo tên thị vệ dẫn đường đến trước đại môn. Trước
cổng yên tĩnh, chẳng một bóng người, không thấy Dương Phượng hay Sính
Đình, cũng chẳng thấy Tắc Doãn đâu. Vốn võ nghệ cao cường, gan dạ hơn
người, một thân một mình quyết chiến với đội ngũ thị vệ trong vương cung Đông Lâm, Sở Bắc Tiệp còn không sợ, huống hồ là mấy gian nhà gỗ bé này.
Xuống ngựa, tay đặt vào bảo kiếm, chàng ngẩng đầu, đi thẳng vào trong.
Bước vào
trong phòng, Sở Bắc Tiệp bỗng sững lại. Đập vào mắt chàng là một màu
tang thương, rèm rủ, màn che màu trắng, cả khách sảnh rộng lớn không một chỗ ngồi, chỉ có chiếc quan tài gỗ cô độc nằm ngay chính giữa.
Sở Bắc Tiệp đang bước vào một linh đường.
Trong phòng chỉ có một nam nhân vẻ mặt trầm buồn, hai hàng mày đậm, ánh mắt lấp lánh: “Trấn Bắc Vương?”.
Sở Bắc Tiệp ung dung đón ánh nhìn sắc bén của người kia: “Bắc Mạc thượng tướng quân?”.
Bỗng tiếng nữ nhân thất thanh vang lên: “Sở Bắc Tiệp! Sở Bắc Tiệp ở đâu?”.
Trong lòng
đang nghĩ về Sính Đình, nghe thấy giọng nữ, Sở Bắc Tiệp đoán là Thượng
tướng quân phu nhân Dương Phượng, bèn cất tiếng, sang sảng đáp: “Bản
vương Sở Bắc Tiệp ở đây”.
Lời còn chưa dứt, bất chợt có ai kéo mạnh tấm rèm che phòng bên, một bóng dáng nhỏ
nhắn chạy ra ngoài. Sắc mặt Dương Phượng trắng bệch, đâm thẳng vào ngực
Sở Bắc Tiệp như một kẻ điên.
Dương Phượng xuất hiện bất ngờ, nhưng sao có thể làm Sở Bắc Tiệp bị thương. Kiếm
chưa kịp đâm vào ngực, Sở Bắc Tiệp đã giơ tay, nắm ngay lấy cổ tay Dương Phượng.
Tắc Doãn
không ngờ Dương Phượng lại xách kiếm lao tới từ bên trong, lúc phát hiện ra thì đã muộn, khuôn mặt biến sắc: “Ngươi dám làm bị thương thê tử
ta?”, rồi tung người nhào tới.
Sở Bắc Tiệp
chỉ một chiêu đã giữ được tay Dương Phượng, nhưng nghĩ đây là hảo hữu
của Sính Đình nên chẳng dám làm gì, ngón tay chỉ ấn mạnh lên cổ tay
trắng nõn của Dương Phượng, rồi theo đà đẩy một cái, Dương Phượng lảo
đảo ngã về phía sau.
Tắc Doãn kịp thời lao đến, đỡ lấy Dương Phượng. Biết Sở Bắc Tiệp lợi hại thế nào nên Tắc Doãn chỉ lo Dương Phượng bị thương, vội hỏi: “Nàng có bị thương
không?”.
Dương Phượng lắc đầu. Tóc nàng rối tung, hai mắt đỏ ngầu, không còn chút điệu bộ an
nhàn trấn tĩnh thường ngày. Nàng quay sang trừng mắt nhìn Sở Bắc Tiệp,
rồi lại khóc rống lên, nắm tay áo Tắc Doãn khẩn cầu: “Chàng hãy giết hắn giúp thiếp! Chàng hãy giết hắn đi!”.
Sở Bắc Tiệp
đã nghe Sính Đình kể Dương Phượng là người dịu dàng lễ độ, không ngờ lần đầu tiên gặp, nàng ấy lại điên loạn thế này. Trong lòng sinh nghi, đôi
mắt quét qua cỗ quan tài đặt giữa sảnh, Sở Bắc Tiệp bỗng cảm thấy không
hay, trái tim thắt lại, hạ giọng: “Sính Đình đâu?”.
Dương Phượng như không nghe thấy câu hỏi của Sở Bắc Tiệp, cứ liên tục đánh mạnh vào
ngực Tắc Doãn, khóc lóc khẩn cầu: “Phu quân, hãy giúp thiếp giết hắn!
Hắn hại chết Sính Đình, chính hắn đã hại chết Sính Đình!”.
Như bị sét đánh trúng, Sở Bắc Tiệp bật lên trước mấy bước, hét lên: “Ngươi nói gì? Người vừa nói gì?”.
Tiếng hét
như hổ gầm, khiến Dương Phượng sực tỉnh. Nàng không còn đánh Tắc Doãn
đang an ủi mình nữa, sững sờ quay lại nhìn Sở Bắc Tiệp, đôi mắt đỏ ngầu
như đang nhỏ máu, gằn từng tiếng: “Ngươi hại chết Sính Đình, ngươi hận
Sính Đình, đẩy muội ấy vào tay Hà Hiệp, khiến muội ấy phải cô độc chết
nơi đất tuyết”. Từng từ rít qua kẽ răng, giọng nói âm u, như vọng lên từ nơi sâu thẳm của quỷ vực.
Sở Bắc Tiệp
lùi lại một bước, quay sang nhìn cỗ quan tài giữa sảnh, cố cười thành
tiếng: “Không thể nào, việc này không thể nào. Các người đang lừa ta, vì Sính Đình không cam lòng nên các người nghĩ kế lừa ta”. Tuy miệng nói
như vậy, nhưng cả người Sở Bắc Tiệp vẫn lạnh như rơi xuống động băng.
Dương Phượng là hảo hữu của Sính Đình, cùng lớn lên với Sính Đình. Sở Bắc Tiệp đi
nhiều hiểu rộng, tất nhiên biết rõ nỗi đau lúc này đây của Dương Phượng
không thể là giả.
Cả cuộc đời, chàng chưa từng trải qua cảm giác lạnh toát thế này, cái lạnh cắt nát thịt da, tàn phá gân cốt.
“Các người
lừa ta, Sính Đình đang ở đây, đang trốn ở đây.” Sở Bắc Tiệp cười lớn,
khuôn mặt nhăn nhúm, ánh mắt lướt tới Tắc Doãn đang ôm Dương Phượng
trong lòng.
Cánh tay vẫn đặt trên kiếm, như thể chỉ cần Tắc Doãn nói sai một từ, Sở Bắc Tiệp sẽ
lập tức rút kiếm, băm vằm hắn ra thành trăm mảnh.
Tắc Doãn không nói gì, vẫn lặng lẽ an ủi ái thê đang nức nở, thẳng thắn đón nhận ánh nhìn của Sở Bắc Tiệp.
Trong ánh
mắt Sở Bắc Tiệp, ngoài sự kiên nghị, cương trực, cố chấp, ngang ngược,
còn ẩn chứa cả tia sợ hãi xen lẫn chờ đợi khẩn cầu.
Nơi sâu thẳm đôi mắt ấy đang trào dâng cơn sóng dữ, dần nhấn chìm nỗi tuyệt vọng không dám