Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210473

Bình chọn: 9.00/10/1047 lượt.

Gió như mơ hồ mang đến cả điều gì.

Bỗng cảm

thấy lạ, Đông Chước dừng bước, lắng tai nghe. Đúng thế, quả là có tiếng

gì đó. Hắn cứ bước, vòng qua hậu viện, tiếng kiếm xé gió càng lúc càng

mạnh.

Ngẩng lên nhìn, Đông Chước bất giác ngẩn người.

Ánh trăng vằng vặc, đường kiếm âm u lạnh lẽo.

Nơi hậu viện lạnh giá, một bóng người thoăn thoắt trên nền tuyết trắng.

“Thiếu gia…”, Đông Chước khẽ gọi.

Dường như Hà Hiệp hoàn toàn không biết bên cạnh có người, hai mắt ngời sáng, bảo kiếm đến đâu, ánh trăng đến đấy.

Thấy Hà Hiệp thế kiếm đang hăng, tiếng gió vun vút khắp nơi như muốn trút sạch mọi

nỗi oán hận chốn trần gian, Đông Chước chỉ biết đứng yên một bên.

Không ai có thể làm phiền Hà Hiệp lúc này.

Danh tướng thiên hạ, tiểu Kính An vương, đương kim phò mã Vân Thường, lúc này trong tay đang nắm chắc bảo kiếm.

Dưới ánh trăng, Hà Hiệp say múa cùng bảo kiếm.

Múa hết bộ

Kính An kiếm pháp, trán đầy mồ hôi, chiếc áo mỏng dính chặt vào cơ thể,

Hà Hiệp mới thu kiếm về, khuôn mặt chẳng chút cảm xúc, lúc ngang qua

Đông Chước, lãnh đạm buông một câu: “Bắc Mạc có câu, Sính Đình đi rồi”.

Xách kiếm quay về tẩm phòng có Diệu Thiên đang ngủ, Hà Hiệp khẽ đẩy cửa, bước vào phòng.

Cửa phòng yên ắng khép lại.

Đông Chước đứng im trong gió.

Không gian tĩnh mịch, mọi người chìm sâu trong giấc mộng ngọt ngào.

Tiếng trống canh từ xa vọng lại, khiến nơi đây càng thêm vắng lặng.

Sính Đình, khóe miệng duyên những lúc mỉm cười.

Sính Đình, tỷ tỷ thích ngắm trăng.

Đã đi rồi.



“Chết hay lắm, đáng chết từ lâu rồi.”

Hương thơm

vấn vít khắp phòng, trong làn hương bay, Quy Lạc vương hậu cười gằn,

giọng uể oải: “Con thị nữ này cũng gọi là có bản lĩnh, đầu độc chết hai

vương tử Đông Lâm, dụ dỗ Sở Bắc Tiệp. Tiểu Kính An vương coi như có chút tình chủ tớ thì cũng thôi, ai ngờ, sau khi ả chết còn được cả tướng

lĩnh Bắc Mạc tế bái. Hừ, người trong thiên hạ điên hết cả rồi hay sao?”.

“Nương nương nói rất đúng.” Nhạc Địch lúng túng vuốt bộ râu được cắt tỉa kỹ càng,

“Chính xác Bạch Sính Đình chẳng đáng là gì cả. Có điều, nghe nói ả vừa

chết, Sở Bắc Tiệp cũng coi như bị một đòn trí mạng, không thể gượng dậy. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến tình thế hiện nay của tứ quốc”.

“Không thể

gượng dậy”, Vương hậu ngạc nhiên, ánh mắt bỗng trở nên ai oán, thở dài,

“Đúng là trên đời này vẫn có những nam nhân thật lòng, nhưng sao chỉ một mình nữ tử họ Bạch kia có được? Nếu Đại vương của chúng ta được một nửa Trấn Bắc vương cũng là cái phúc của bản cung”.

“Nương nương đừng vội cảm khái vì Sở Bắc Tiệp, trước mắt chúng ta còn việc quan trọng cần lo liệu.”

“Việc gì?”

Nhạc Địch mở cửa nhìn quanh, rồi khép lại, bước đến trước mặt Vương hậu, hạ giọng: “Nương nương còn nhớ Phi Chiếu Hành không?”.

Suy nghĩ

giây lát, Vương hậu như đã nghĩ ra: “Chính là thuộc hạ của ca ca. Lần đó Đại vương sai người xâm nhập Đông Lâm, tập kích đoàn xe của Hà Hiệp và

Bạch Sính Đình, chúng ta đã cử hắn…”.

“Đúng thế.”

“Sao thế, chẳng phải nên xử lý kẻ này từ lâu rồi sao?”

“Nếu đã xử lý thì còn gì phải lo? Nói đến việc này, tất cả đều tại ca ca bất tài của nương nương.”

Nhạc Địch

thở dài, nói tiếp, “Nhạc Chấn trong lòng không đủ cứng rắn, nghĩ hắn

theo mình từ nhỏ, cũng là chỗ tâm phúc, nên sau khi hắn trở về đã không

sai người giết hắn mà chỉ cho hắn tiền, bảo hắn trốn đi thật xa”.

Vương hậu

biến sắc: “Sao ca ca lại hồ đồ như thế? Đây đâu phải chuyện có thể mềm

lòng? Haizzz, nhưng dù ca ca có suy nghĩ không chu đáo thì phụ thân cũng phải giáo huấn ca ca mới phải”.

Chuyện này không to không nhỏ, nhưng nếu lộ ra ngoài, đó sẽ là tội làm lộ việc quân, giết sạch cả họ.

Nhạc Địch

cau mày: “Sao lại không giáo huấn? Nhạc Chấn đã nghe lời ta, lập tức sai người đi tìm Phi Chiếu Hành. Ai ngờ hắn quá tinh khôn, biến mất không

một tung tích”.

Trong lòng

Vương hậu thầm hận phụ thân làm việc không chu đáo, nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ lạnh lùng: “Tên Phi Chiếu Hành từ nhỏ đã tinh khôn như một con quỷ. Thả hổ về rừng, nếu hắn đã cảnh giác, chúng ta càng không dễ

gì giết hắn”.

“Một ngày hắn còn sống là một ngày chúng ta còn thấy bất an. Nếu để Đại vương tìm thấy hắn trước…”

“Bản cung

biết rồi”, Vương hậu suy nghĩ một lát, dặn dò, “Việc của Phi Chiếu Hành, bản cung sẽ sai người xử lý. Phụ thân gặp ca ca, hãy dặn ca ca đừng để ý đến chuyện khác mà phải dẫn binh cho tốt, phải biết lôi kéo tướng lĩnh. Chỉ cần nắm chắc binh quyền, ngay cả Đại vương cũng không dám tùy tiện

làm gì Nhạc gia chúng ta. Hừ, vết xe đổ của vương phủ Kính An còn ngay

trước mắt, chúng ta không thể làm một trung thần ngu xuẩn như Kính An

vương, vất vả cả đời để nhận lấy họa diệt môn”.

Nhạc Địch

gật đầu: “Nương nương nói chí phải”. Như bỗng nhớ ra việc gì, ông ta hỏi tiếp: “Đại vương đã biết tin Bạch Sính Đình chết chưa?”.

“Các tướng

quân Bắc Mạc làm lễ cúng tế cho tiện nhân ấy, thiên hạ này còn ai không

biết?” Nghĩ đến chuyện này, Vương hậu lại cảm thấy tức giận, đằng nào

trước mặt cũng có mỗi phụ thân của mình, nên chẳng cần che đậy, nghiến

răng nói: “Không biết một nữ nhân


pacman, rainbows, and roller s