
a uống ra ngoài.
Dương Phượng gần như nôn ra cả mật xanh mật vàng, sắc mặt trắng bệch, mãi mới ngẩng đầu lên được, rồi đổ vật xuống giường.
“Dương
Phượng!” Tắc Doãn ôm lấy nàng, thấy nàng nằm trong lòng mình, hai mắt
nhắm nghiền, gương mặt hồng hào mọi khi giờ không còn sinh khí, trong
lòng đau đớn mà chẳng biết nên làm thế nào, buồn đến rơi nước mắt: “Thê
tử của ta, nàng hà tất phải thế? Lẽ nào ngoài Bạch Sính Đình, trong lòng nàng không hề có ta và Khánh nhi?”.
Dương Phượng thở khó nhọc, nghe những lời của Tắc Doãn, nàng từ từ mở mắt, cười chua chát: “Thiếp nào có muốn bỏ mặc phụ tử chàng, chỉ là tâm bệnh quá nặng, không thể cứu chữa. Thiếp và Sính Đình cùng lớn lên bên nhau, tình như
tỷ muội, đều do thiếp… do thiếp hại chết Sính Đình”.
“Nàng đừng
khóc, đừng khóc nữa. Bệnh thành thế này, kỵ nhất là đau lòng…” Bàn tay
thô ráp của Tắc Doãn khẽ lau nước mắt cho Dương Phượng, nhưng càng lau
dòng lệ càng tuôn chảy.
Tắc Doãn vừa lo lắng vừa đau lòng, đôi mắt hổ đỏ hoe.
Nức nở một
hồi, thở dốc một hồi, Dương Phượng ngẩng lên, hơi thở yếu ớt nói với Tắc Doãn: “Không phải thiếp muốn bỏ mặc phụ tử chàng, mà tình trạng thiếp
thế này, chắc vì Sính Đình muốn thiếp đi theo bầu bạn. Vương cung và sa
trường hiểm ác, thiếp không muốn sau này Khánh nhi phải đi theo con
đường của Bạch Sính Đình và Sở Bắc Tiệp. Chàng đã đồng ý với thiếp quy
ẩn sơn lâm thì hãy giữ lời hứa, đừng bao giờ ra khỏi đây, cũng đừng để
Khánh nhi dính dáng đến những chuyện đó. Chàng… chàng hứa với thiếp”.
Những từ này của Dương Phượng thật chẳng khác gì lời giao phó hậu sự, rõ là điềm gở. Cả người lạnh toát, Tắc Doãn chỉ biết ôm chặt Dương Phượng, giọng lo
lắng: “Nàng đang nói lung tung gì thế? Ta không đồng ý, không đồng ý một điều gì hết!”.
“Phu quân, thiếp không đợi được đến mùa xuân đâu.”
“Nói bậy.”
“Không thể cùng chàng thưởng hoa, không thể may áo cho Khánh nhi…”
“Nói bậy!”
“Thiếp phải đi gặp Sính Đình, tạ tội với nàng ấy…”
“Nói bậy! Nói bậy! Đừng nói nữa!”
Tắc Doãn ôm
chặt Dương Phượng, luôn miệng bảo nàng dừng lại. Đột nhiên bên ngoài có
tiếng bước chân vội vã, kẻ nào lại dám vô ý chạy ầm ĩ ở hành lang? Vẻ
mặt lo lắng của Tắc Doãn dần hóa thành cơn thịnh nộ, gầm lên: “Kẻ nào
đang ở ngoài kia? Ta đã nói phải giữ yên cho phu nhân tĩnh dưỡng, các
ngươi điếc cả rồi sao?”.
Rèm cửa bị
kéo ra, một thị vệ chạy vào, hốt hoảng như gặp ma. Hắn vừa lau mồ hôi
vừa báo với Tắc Doãn vẻ mặt đang sa sầm: “Thượng tướng quân, có người
cầu kiến”.
“Không gặp ai cả, đuổi hết đi cho ta!”
“Người đó… Người đó…”
“Phu nhân đang tĩnh dưỡng, dù là ai cũng đuổi hết đi cho ta!”
“Người đó…” Thị vệ cau mày, như thấy lời mình sắp nói ra vô cùng khác thường, “Người đó nói, mình là Bạch… Bạch Sính Đình!”.
Sính Đình?
Tắc Doãn và Dương Phượng cùng mở trừng mắt, ngây người.
Việc này sao có thể?
Ngay cả Tắc
Doãn đã nhiều năm chinh chiến trên sa trường, quen phong ba bão táp cũng đờ người ra hồi lâu mới biết phải làm thế nào, quát lên: “Mau, mau mời
vào!”.
“Phu quân…” Dương Phượng lo lắng dựa vào lồng ngực Tắc Doãn.
Nghe tin
này, bệnh tật trong người Dương Phượng như đã rút lui ba mươi dặm, ánh
mắt vừa có hồn, vừa hy vọng vừa lo lắng nhìn chằm chằm về phía tấm rèm.
Đôi mắt như
chuông đồng của Tắc Doãn cũng mở to, nhưng không tránh khỏi có chút lo
âu, thầm tính: Nếu là giả mạo, càng khiến Dương Phượng thêm đau lòng… Dù là kẻ nào dám mạo phạm, ta cũng sẽ băm vằm thành ngàn mảnh!
Nhưng, kẻ nào lại to gan như vậy, dám đến tận chỗ Dương Phượng mạo nhận là Bạch Sính Đình?
Chưa nói đến chuyện làm thế nào kẻ đó lại biết được chỗ ẩn cư của họ.
Trong lúc đang lo lắng không yên, ngoài hành lang đã vọng đến tiếng chân nhẹ bước.
Năm ngón tay Dương Phượng túm thật chặt vạt áo Tắc Doãn, cố ngồi thẳng người ngóng
ra cửa. Tấm rèm từ từ được vén lên, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến
người ta chói mắt. Dương Phượng chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt như vụt
qua, một bóng người lọt vào tầm nhìn.
“Dương Phượng, sao tỷ lại bệnh thành ra thế này?” Giọng nói dịu dàng mà quen thuộc, vừa nghe đã khiến người ta rơi lệ.
Dương Phượng nín thở, nhìn thật kỹ khuôn mặt trước mắt, khẽ kêu lên một tiếng, “Trời ơi…”. Nàng thở ra một hơi, chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, cả
người mềm nhũn, đổ vật vào vòng tay Tắc Doãn.
Sính Đình ngạc nhiên: “Dương Phượng! Tỷ sao thế?”.
“Ái thê, ái thê!”
Hai người thi nhau gọi, đám người hầu vội vã mang khăn bông nóng vào.
Dương Phượng được đắp khăn bông nóng lên trán, dần tỉnh lại, ánh mắt dán chặt vào
Sính Đình, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, người hảo hữu này sẽ biến mất, sau
đó thở dài: “Sính Đình, muội còn sống à? Ông Trời cũng coi như từ bi một lần”.
“Mọi người
đều tưởng muội chết rồi sao? Chẳng trách đám thị vệ lúc nãy thấy muội mà sắc mặt như gặp ma.” Sính Đình vô cùng áy náy, “Là muội không tốt,
không giữ đúng lời hẹn ba ngày ở đó đợi mọi người. Không tìm thấy muội,
chắc tỷ và Túy Cúc lo lắm. Túy Cúc đâu? Mau bảo Túy Cúc ra đây, để nàng
ấy yên tâm”.
“Ai là Túy Cúc?”
Sính Đình sững người: “Túy Cúc không đ