
úy Cúc khựng lại, im bặt.
Vốn không sợ chết, nhưng lúc này đang chẳng mảnh vải che thân dưới chăn, nếu bị hắn
kéo chăn ra nhìn cho hết, đến lúc chết nàng còn mặt mũi nào mà gặp ma?
Nữ nhân khắp thiên hạ, có mấy người không sợ sự uy hiếp này?
Thấy nàng như vậy, Phiên Lộc nở nụ cười vô cùng tà ý.
Im lặng một
lúc, Túy Cúc như dịu đi, lạnh lùng: “Ta không cần ngươi cứu mạng, hãy
giết ta đi”. Qua cơn tức giận, nỗi ai oán dâng lên, nàng co người trong
chăn, quay đi chỗ khác.
Nghĩ đến Sính Đình ở trên núi tuyết nửa tháng nay, có khi đã chẳng còn trên thế gian, nước mắt Túy Cúc lại trào ra.
Nhưng trong
lòng nàng lại có chút hy vọng, nghĩ tên xấu xa này tưởng nàng là Bạch
Sính Đình, vậy cũng bớt được một bọn người tìm cách hãm hại Sính Đình
trên sơn mạch Tùng Sâm. Biết đâu ông Trời đoái thương, cho Sính Đình một con đường sống.
Nghĩ như
vậy, nàng những mong được chắp thêm đôi cánh bay đến sơn mạch Tùng Sâm
để xem xem. Nhưng, bộ dạng nàng lúc này có thể đi được đâu?
Tuyệt đối không thể để tên ác nhân trước mặt biết được bí mật ấy.
Nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt, lăn dài trên má.
Phiên Lộc
thấy nàng co rúm một góc, nhỏ bé trên giường, bờ vai run run, chắc là
đang khóc thì cũng chẳng thèm để ý. Hắn quay đi, một lúc sau, bê bát cơm trở lại.
“Ăn chút gì đã.”
Túy Cúc đâu nghĩ đến chuyện ăn, đang hận hắn như thế nên cắn răng chẳng thèm lên tiếng.
Thấy nàng
vẫn nằm im, thừa biết nàng đang nghĩ gì, Phiên Lộc lạnh lùng: “Không
phải ta đang cầu xin ngươi, mà là đang ra mệnh lệnh cho ngươi. Ngoan
ngoãn mà ăn, để ta ra tay, đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc”.
Cảm giác
thấy cái chăn bông đang đắp trên người đang bị kéo ra, Túy Cúc sợ hãi,
vội vàng ngồi dậy, túm chặt cái chăn, vừa hoảng hốt vừa giận dữ: “Ngươi… ngươi định thế nào?”.
Khóe môi
Phiên Lộc lại nhếch lên một nụ cười, ánh mắt vô cùng hung hãn: “Vất vả
lắm ta mới cứu được ngươi về đây, trên đường ngày nào cũng phải bón nước cháo cho ngươi ăn, không biết đã tốn bao nhiêu công sức. Nếu ngươi định tìm đến cái chết, hãy để ta đòi lại chút công sức đã”.
Hắn giơ tay ra, Túy Cúc vội vàng co rúm lại trên giường, ánh mắt khiếp sợ.
Cố ý dọa
nàng, tay Phiên Lộc giơ ra đến nửa chừng thì dừng lại, khoanh trước
ngực, uể oải dựa lưng vào tường, hất hàm về phía cơm canh đặt bên
giường: “Ăn sạch cho ta”.
Đôi mắt sáng hằn những tia máu, Túy Cúc giận dữ trừng trừng nhìn người bên cạnh.
Thấy hắn lại có vẻ sắp ra tay đến nơi, nàng đành miễn cưỡng bưng bát cơm lên, và vài hạt.
Túy Cúc đã
chịu đủ đói khát trên núi tuyết, sau khi hôn mê chỉ uống toàn nước cháo, trong lòng tuy buồn rầu oán hận, nhưng ăn một hai miếng, bụng đã sôi
lên sùng sục, càng ăn càng thấy ngon.
Cuối cùng, không những nàng ăn hết một bát cơm, mà còn ăn sạch cả hai đĩa thức ăn.
Buông bát đũa, ngẩng đầu lên, mới phát hiện tên ác nhân đó vẫn đứng quan sát mình ăn, Túy Cúc bất giác trừng mắt nhìn hắn.
Sợ Phiên Lộc kéo chăn ra, nàng chỉ biết trừng mắt nhìn, mà không dám nói thêm một tiếng.
“Ngươi vẫn thường trừng mắt nhìn Trấn Bắc vương thế này sao?”, Phiên Lộc bỗng hỏi.
Túy Cúc sững người, chợt nhớ đến việc hắn vẫn tưởng mình là Bạch Sính Đình, tất
nhiên nàng sẽ chẳng trả lời câu hỏi này của Phiên Lộc, chỉ mím môi đáp:
“Không liên quan đến ngươi”.
Phiên Lộc không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Túy Cúc.
Ánh mắt hắn
vừa to gan vừa vô lễ, Túy Cúc đã cuộn mình trong chăn, nhưng vẫn có cảm
giác cả người không mảnh vải che thân đang bị người ta nhìn trộm. Nàng
cố gắng chịu đựng, đến lúc không thể chịu thêm bèn nhìn thẳng vào mắt
Phiên Lộc, gằn giọng hỏi: “Ngươi nhìn gì?”.
Phiên Lộc
không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Người ta
đồn rằng ngươi không đẹp, nhưng ta thấy đâu phải vậy”.
Trong lòng vô cùng sợ hãi, Túy Cúc cảnh giác nhìn hắn, mười đầu ngón tay túm chăn càng chặt.
Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng chốc cô đặc khiến người ta khó thở.
Phiên Lộc cũng chẳng rời bước, cứ lặng lẽ nhìn Túy Cúc.
Túy Cúc thấy ánh mắt hắn còn đáng sợ hơn bầy sói, khắp người nổi gai ốc, cảm giác
sống lưng như đang chạm phải vật gì rất cứng, hóa ra nàng đã lùi tít tới góc giường, áp lưng vào tường.
“Đây là đâu?”, Túy Cúc hỏi.
Phiên Lộc nhếch môi, không đáp.
Túy Cúc phẫn nộ: “Ngươi cười cái gì?”.
Phiên Lộc
nói: “Ta đang đánh cuộc với mình, trong vòng một tuần hương, ngươi sẽ
nói chuyện với ta, quả nhiên là vậy”. Hắn nở nụ cười gian tà để hở hàm
răng trắng bóng.
“Ngươi sợ ta?”
“Hừ, nghĩ hay lắm.”
Lời chưa nói hết, Phiên Lộc đã lao tới như con mãnh thú.
“A!” Túy Cúc kêu lên thất thanh, bị một lực rất mạnh ép vào tường không thể cử động.
Hàng mi khẽ mở, ngay trước mắt nàng, khuôn mặt Phiên Lộc gần trong gang tấc.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Nhìn bộ
dạng ngươi, rõ ràng là chưa biết sự đời.” Phiên Lộc không hề nể nang,
túm chặt cằm nàng. “Theo Sở Bắc Tiệp bao lâu như thế, chẳng lẽ hắn lại
chưa từng chạm vào người ngươi?”
Túy Cúc từ
nhỏ đã theo sư phụ, được sư phụ yêu chiều, ra vào đâu đâu cũng được danh tiếng “đệ tử Thần y” che chở