XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210113

Bình chọn: 10.00/10/1011 lượt.

ng Lâm.” Dương Phượng buồn bã

thở ra một tiếng, lại hỏi, “Thế Sở Bắc Tiệp đâu? Hắn đang ở đâu?”.

“Mọi người

đều đang tìm kiếm tung tích của Sở Bắc Tiệp. Sau khi biết Sính Đình đã

chết, Sở Bắc Tiệp cũng biến mất luôn. Đại vương của chúng ta đang vui

mừng, vì việc này mà mở tiệc rượu ba ngày ở vương cung. Nếu Đại vương

biết Bạch Sính Đình chưa chết, còn mang trong mình cốt nhục của Sở Bắc

Tiệp, chắc chắn sẽ lập tức đến đây.” Tắc Doãn ngừng lời, nhìn Dương

Phượng.

Dương Phượng chần chừ, suy nghĩ hồi lâu, rồi thở dài: “Sở Bắc Tiệp tuy đáng thương,

nhưng cũng đáng hận. Đừng nhìn hiện tại hắn vì Sính Đình mà đau lòng

muốn chết, chưa biết chừng ngày sau gặp lúc quốc gia nguy nan, vào thời

khắc sống chết hắn lại tặng Sính Đình cho người khác. Theo thiếp, khắp

thiên hạ đều cho rằng Bạch Sính Đình đã chết, chi bằng đã nhầm thì cho

nhầm luôn, để Sính Đình được sống yên tĩnh”.

“Việc này…”

“Việc này

đương nhiên phải xem ý Sính Đình. Để thiếp nói với muội ấy, rồi muội ấy

cũng sẽ hiểu ra”, Dương Phượng cân nhắc một lúc, “Thời thế loạn lạc,

thiếp sẽ không để Sính Đình rời khỏi tầm mắt mình. Phú quý cũng được,

bần hàn cũng thế, tỷ muội bên cạnh nhau, chăm sóc lẫn nhau”.

Tắc Doãn

biết trong lòng Dương Phượng vẫn áy náy vì trận chiến Kham Bố, có bù đắp cho Sính Đình đến hết cuộc đời cũng không đủ. Chỉ cần Dương Phượng cảm

thấy yên ổn thì có gì là không được? Vốn làm việc không bao giờ do dự,

Tắc Doãn cương quyết gật đầu: “Được, nếu Sính Đình muốn ẩn cư cùng chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ lập tức thu dọn hành lý, rời khỏi chỗ này tìm

một chỗ khác. Nơi này đã không còn an toàn, Nhược Hàn biết, Đại vương

biết, Sở Bắc Tiệp cũng đã tìm tới, chưa biết sau này sẽ còn ai ghé thăm

chúng ta”.

“Lần ẩn cư

này, chúng ta sẽ không còn bất cứ liên quan nào với Bắc Mạc. Cho dù là

Nhược Hàn hay Đại vương, chúng ta cùng đều cắt đứt mọi qua lại.”

Tắc Doãn chăm chú nhìn ái thê, trầm giọng đáp: “Được”.

“Phu quân…”, Dương Phượng rất cảm động.

Băng tuyết dần tan gió xuân đang đến.

Sính Đình, còn nhớ lúc chúng ta hát hò vui vẻ ở phủ vương tử của Hà Túc, ngắt cành dương liễu, cười vang mặt hồ…

Còn nhớ khi chúng ta so tài cao thấp ở vương phủ Kính An, mừng sinh thần của muội…

Nay Hà Túc đã là quân vương một nước, vương phủ Kính An hóa thành tro tàn.

Hà Hiệp rời đi ngàn dặm, đến Vân Thường xa xôi, trở thành phò mã.

Cuộc đời như bãi bể nương dâu, nếu chưa từng trải qua thì có lẽ không thể tưởng tượng được.

Nhưng may mắn thay, cả ta và muội đều vẫn ở đây.

Để Dương

Phượng sớm hồi phục, Tắc Doãn hạ nghiêm lệnh, không cho ái thê xuống

khỏi giường, ngoài ra còn sai người chăm sóc Sính Đình, tất nhiên cũng

vô cùng chu đáo, thoải mái cho dùng các loại thuốc bổ quý hiếm.

Dương Phượng hết cách, đành nhẫn nại bảy, tám ngày. Nàng tuân thủ tất cả các lời dặn của đại phu, ngày ngày uống thuốc đúng giờ nên hồi phục rất nhanh.

Thỉnh thoảng Tắc Doãn lại đưa hài tử sang thăm mẫu thân, nàng mừng rỡ ôm lấy hài tử, thơm hôn rồi ghé vào tai hài tử thì thào: “Khánh nhi, lát

nữa mẫu thân dẫn sang thăm dì Sính Đình. Trong bụng dì Sính Đình có một

tiểu đệ đệ, sau này sẽ chơi cùng con đấy”.

Khánh nhi

mới gần một tuổi, làm sao hiểu những lời này, chỉ thấy đôi mắt đen láy

nhìn quanh, thi thoảng lại toét miệng cười với mẫu thân.

Tắc Doãn ở bên cạnh nhìn mẫu tử hai người, cũng cảm thấy buồn cười: “Sao nàng biết trong bụng Sính Đình là một tiểu đệ đệ?”.

“Thiếp đoán thôi mà. Sính Đình đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Vẻ mặt có

chút u ám, Tắc Doãn lắc đầu: “Sính Đình không chịu nói chuyện, có vẻ rất đau lòng. Túy Cúc là thị nữ của Sính Đình à?”.

Dương Phượng cũng lắc đầu: “Vương phủ Kính An không có người này, nếu là thị nữ thì

cũng là người của Sở Bắc Tiệp”. Dương Phượng chưa từng gặp Túy Cúc, tuy

biết nàng ấy chết thảm, nhưng cũng không đến nỗi đau lòng như Sính Đình.

Dương Phượng đổi chủ đề, hỏi Tắc Doãn: “Nhìn ý Sính Đình, chàng bảo rốt cuộc trong

lòng Sính Đình còn nghĩ đến Sở Bắc Tiệp không? Sở Bắc Tiệp hành sự hiểm

ác, nhưng trong bụng Sính Đình mang thai cốt nhục của hắn, thiếp chỉ sợ

Sính Đình lại mềm lòng”.

Tắc Doãn hơi sững người, khi dẫn binh đánh trận, mọi việc thật mạch lạc rõ ràng,

nhưng chuyện này đúng là hắn mù tịt, nên lắc đầu nói: “Làm sao mà đoán

được tâm tư của nữ nhân, ta không biết”.

Dương Phượng yêu kiều lườm phu quân một cái, cười bảo: “Thiếp có thể nhìn ra được

đấy. Thượng tướng quân, bệnh của người ta đã khỏi từ lâu rồi, chàng hãy

mở lòng từ bi giải nghiêm lệnh, cho thiếp xuống giường đi. Thượng tướng

quân không biết là nước chảy mới không dậy mùi, trục cửa quay mới không

mọt sao? Người bệnh cũng phải hoạt động thích hợp thì mới khỏi được

chứ”.

Tắc Doãn

thấy Dương Phượng cười tươi như hoa, lòng say ngây ngất. Nghĩ lại, đúng

là nàng đã bị trói chân trên giường đến mấy ngày rồi, hắn cũng thấy mềm

lòng. Tắc Doãn khẽ vuốt những lọn tóc mềm mại của thê tử, nói: “Nàng

đừng cậy khỏe, vừa đỡ chút xíu đã đòi đi chỗ này chỗ nọ. Giờ đang lúc

tuyết tan, trời vẫn rất lạnh. Nàng muốn gặp Sính Đình, ta sẽ bế