Ring ring
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210124

Bình chọn: 10.00/10/1012 lượt.

, ngay cả người trong vương tộc Đông Lâm

còn đối xử với nàng vô cùng quy củ, đâu có chuyện bị tên nam nhân uy

hiếp ở cự ly gần thế này.

Hơi thở nóng rẫy của Phiên Lộc phả vào mặt còn đáng sợ hơn cả khi nàng bị ném vào

giữa bầy sói. Túy Cúc vừa sợ hãi vừa xấu hổ, vội nói: “Tránh ra! Ngươi

mau tránh ra!”.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Bạch Sính Đình, ta là Bạch Sính Đình!”

“Bạch Sính Đình?”, Phiên Lộc hừ một tiếng, thả nàng ra, bước xuống giường.

Túy Cúc như được cải tử hoàn sinh, thở phào nhẹ nhõm, người càng áp sát vào tường.

Xuất thân

mật thám, là người nhạy bén, Phiên Lộc rất biết quan sát sắc mặt người

khác, đánh giá tình hình quân địch. Đã đến lúc này, liệu còn điều gì

chưa rõ?

Nữ nhân này không phải Bạch Sính Đình.

Dù vì bất cứ lý do gì mà cài lên đầu cây trâm dạ minh châu, nữ nhân này cũng không phải là Bạch Sính Đình.

Biết Bạch

Sính Đình đã chết, trong lúc vui mừng, Thừa tướng đã lập tức thăng quan

cho hắn, phong hắn làm thủ thành của thành Thả Nhu.

Hắn bất chấp tội chết, giở trò lừa gạt, khai man về cái chết của Bạch Sính Đình, còn tưởng đã kiếm được hàng hiếm giá cao.

Kết quả lại là một trò cười.

Trong đầu Phiên Lộc quay cuồng bao ý nghĩ, đuôi mắt quét qua nữ nhân đang cảnh giác nhìn mình.

Nữ nhân này không phải Bạch Sính Đình, cũng có nghĩa là chẳng còn chút giá trị nào.

Hơn nữa, nếu để Thừa tướng biết được sự việc này, hắn chỉ có một con đường chết.

Giết người diệt khẩu?

Tay Phiên Lộc chậm rãi tiến về phía cây nỏ đặt trên bàn. Khi chạm phải tay cầm quấn gân bò quen thuộc, hắn bỗng dừng lại.

Giết nàng ta thì có tác dụng gì? Nếu Bạch Sính Đình một lần nữa xuất hiện trước mắt

người đời, thì dù có giết nữ nhân này, sự thật vẫn bị phơi bày.

Phiên Lộc quay lại, ánh mắt dán vào nữ nhân trên giường đang nhìn mình thù địch.

Đôi mắt to đen, mái tóc dày mượt, làn môi quật cường.

Hôm đó thần xui quỷ khiến thế nào mà mình lại cứu nàng ta?

Ngoài việc

tưởng nữ nhân kia là hàng hiếm giá cao, nàng ta còn điều gì đáng để mình bất chấp nguy hiểm, liều mạng cướp ra khỏi miệng sói?

Hắn nhìn nàng, một lúc lâu mới nói: “Nơi này là Thả Nhu, một thành nhỏ của Vân Thường”.

Hắn nhìn Túy Cúc, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tà ý chỉ mình hắn có: “Ta vừa

tiếp quản chức quan thủ thành của thành này, là chức quan to nhất ở đây. Nếu ngươi muốn chạy, ta sẽ bắt lại ngươi như bắt một con thỏ”.

Dừng lại giây lát, hắn bồi thêm một câu: “Sau đó, lột trần ngươi như lột da thỏ, treo trên tường thành”.

Dương Phượng ngồi trên giường uống thuốc, đầu hơi tựa vào thành giường. Tâm bệnh đã

hết, nàng cảm thấy cả người dễ chịu. Trong lòng vẫn lo cho Sính Đình,

Dương Phượng bèn gọi thị nữ lại.

Thị nữ e dè: “Phu nhân, Thượng tướng quân đã nói, Bạch cô nương đang nghỉ trong

khách phòng[1'> ở cuối hành lang, khi nào đại phu bắt mạch và viết xong

đơn thuốc, Thượng tướng quân sẽ qua với phu nhân. Bạch cô nương đã có

người chăm sóc, phu nhân hãy lo dưỡng bệnh”.

[1'> Khách phòng là phòng được chuẩn bị cho khách nghỉ ngơi.

Dương Phượng ngồi dậy, thò chân xuống tìm giày: “Ngươi đừng sợ Thượng tướng quân, có ta ở đây. Ngươi yên tâm, ta không cậy khỏe, chỉ qua đó nhìn một lát rồi quay về nằm. Lúc nãy mới chạm mặt, ta chưa được nhìn kỹ Sính Đình. Còn

đứng đó làm gì? Mau lại đây đỡ ta”.

Thị nữ sợ

Tắc Doãn giận, thấy bộ dạng của Dương Phượng như thế thì cũng sợ chọc

giận nàng, khó cả đôi đường. Cuối cùng, a hoàn đấy đành đỡ Dương Phượng, rồi gọi thêm một người nữa, hai người dìu phu nhân đi.

Thị nữ cầu

xin: “Có thật là phu nhân chỉ sang nhìn thôi không? Nếu Thượng tướng

quân trách tội, tốt xấu gì phu nhân cũng phải nói đỡ một lời cho nô tỳ”.

“Ta biết

rồi”, Dương Phượng bật cười, “Các ngươi thông minh thật. Sợ Thượng tướng quân mà không sợ ta?”. Hai tay đặt trên vai hai thị nữ, nàng từng bước

rời phòng.

Ba người vừa bước tới hành lang, đúng lúc Tắc Doãn và đại phu ra khỏi khách phòng.

Ngẩng lên thấy Dương Phượng, Tắc Doãn vẻ mặt sa sầm, bước nhanh qua, hai tay bế lấy nàng, giọng trách móc: “Bảo nàng nằm im một chỗ, sao đã

xuống giường rồi? Sính Đình ở đây, muốn gặp lúc nào chẳng được?”.

Hai thị nữ thấy ánh mắt lạnh lùng của Tắc Doãn quét tới, sợ hãi quá lùi về sau.

Vừa dễ chịu

vừa thoải mái trong vòng tay Tắc Doãn, Dương Phượng ngẩng lên cười ngọt

ngào với nam nhân thân yêu của mình: “Chàng đừng trách họ, họ làm sao

dám trái lệnh của đường đường một thượng tướng quân phu nhân? Phu quân,

Sính Đình thế nào rồi? Bệnh có nặng không?”.

“Sính Đình

thể trạng yếu, cả chặng đường vất vả, cũng không dễ dàng gì.” Tắc Doãn

vừa bế Dương Phượng về phòng, vừa hạ giọng: “Sính Đình hoài thai rồi”.

Dương Phượng vô cùng ngạc nhiên.

“Đó nhất định là cốt nhục của Sở Bắc Tiệp”, Dương Phượng khẽ nói.

“Chắc chắn

rồi”, Tắc Doãn thở dài, “Trong bức thư hôm qua, Nhược Hàn có nói, Đông

Lâm vương bệnh nặng, hai vương tử của Đông Lâm vương đều đã chết trong

tay Đại vương chúng ta và Hà Hiệp…”. Tắc Doãn cúi xuống đặt Dương Phượng vào giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.

“Trong bụng

Sính Đình là huyết mạch của vương tộc Đô