
hư bị kim
châm, không sao tự chủ nổi. Sợ Dương Phượng nhận ra, nàng khẽ quay sang
bên, lặng lẽ lau những giọt lệ nơi khóe mắt.
Vốn nói được làm được, ngay tối hôm đó Tắc Doãn cho gọi đám gia nhân đến đại sảnh,
nói: “Ta đã hứa với phu nhân, lần này quy ẩn sẽ không xuất núi. Núi rừng hoang vắng, phu thê ta cũng không cần nhiều người hầu hạ thế này. Các
ngươi vẫn còn trẻ, nam nhi nếu có lòng muốn dốc sức cho quốc gia, thì
hãy trở về thành đô, ta sẽ viết thư giới thiệu, nhờ Nhược Hàn thượng
tướng quân sắp xếp cho các ngươi một chỗ ổn thỏa. Còn các thị nữ, có nhà thì về, không có nhà thì tự tìm đường cho mình. Đồ dùng và những vật
bài trí trong nhà đa phần đều là phần thưởng cho công lao giết chóc của
ta trên sa trường, đều là bảo vật cung đình, các ngươi hãy mang ra mà
chia nhau, rồi đem bán lấy tiền, hoặc để làm của hồi môn, hay dưỡng
lão”.
Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu xôn xao.
Thần sắc
không hề thay đổi, Tắc Doãn trầm giọng: “Tính cách của ta, các ngươi đều hiểu, một lệnh ban ra, cả ba quân còn phải tuân theo, huống hồ là các
ngươi? Đừng lôi thôi dài dòng, khắp thiên hạ, không có bữa tiệc nào là
không tàn, phóng khoáng tụ họp, vui vẻ giải tán mới là bản sắc của người Bắc Mạc ta. Còn một việc nữa, ở đây có thêm một người, ít nhiều các
ngươi cũng đoán ra đó là ai. Thiên hạ đều cho rằng người này đã chết,
nên không ai được tiết lộ nửa lời về việc người ấy còn sống. Các ngươi
theo ta đã nhiều năm, ta tin các ngươi. Nhưng, ta vẫn muốn các ngươi thề độc một lần, quyết không nói việc này cho bất cứ ai”.
Nói đến đây, ai cũng hiểu rằng Tắc Doãn đã quyết.
Các cận vệ
theo Tắc Doãn vào nam ra bắc, đều là những nam tử hán mang bầu nhiệt
huyết, đa phần họ đều trông chờ đến một ngày Tắc Doãn sẽ quay lại thành
đô, dốc sức cho quốc gia giống như xưa. Nay nghe lời này của Tắc Doãn,
họ đều khẳng khái thề quyết không tiết lộ một câu, một từ về việc Bạch
Sính Đình còn sống.
Phần đông
các thị nữ từ nhỏ lớn lên trong phủ thượng tướng quân, hết lòng trung
thành với Tắc Doãn, tuy không hiểu chuyện quốc gia đại sự, nhưng biết
Bạch Sính Đình là hảo hữu của phu nhân, nên cũng cất lời thề.
Tắc Doãn làm việc dứt khoát ngay lập tức sai người mang ra bút nghiên, giải quyết
nhanh gọn mọi chuyện, viết hết thư tiến cử cho cận vệ. Sau đó, hắn lại
đem những bảo vật quý giá còn thừa lại chia cho các thị nữ, đảm bảo cho
họ ngày sau không lo đói rét. Bận rộn tới tận đêm khuya mới coi như mọi
việc được sắp xếp ổn thỏa, nhưng họ bỗng gặp phải một vấn đề khác.
Cận vệ Ngụy
Đình là người duy nhất không chịu rời đi. Ngụy Đình mắt đỏ hoe, nói:
“Thuộc hạ, theo Thượng tướng quân bao năm như thế, lấy đâu ra chỗ nào để đi? Thượng tướng quân cũng biết cái tính khí thối tha của thuộc hạ, các tướng khác sai bảo, thuộc hạ đều không chịu nghe. Cho dù Thượng tướng
quân quy ẩn thì cũng cần người gánh nước, đuổi dê. Nếu Thượng tướng quân không cho thuộc hạ ở lại, hôm nay thuộc hạ sẽ chết ngay tại đây”. Nói
xong, hắn tuốt kiếm kề ngay lên cổ.
Vốn là người thẳng thắn, chẳng rành đoán ý người khác, Ngụy Đình không biết đã xung
đột với bao tướng quân trong cung, ngay cả Nhược Hàn cũng chẳng ngoại
lệ. Khi đánh trận, hắn gan dạ dũng mãnh, không sợ hiểm nguy, trung dũng
có thừa. Vì điểm này, Tắc Doãn rất coi trọng Ngụy Đình, và giữ hắn lại
bên mình.
Tắc Doãn
biết tính tình của Ngụy Đình, nếu lắc đầu, chưa biết chừng hắn sẽ cứa cổ ngay tại đây. Lại nghĩ đến thời còn dẫn quân, Ngụy Đình đã đắc tội với
không biết bao nhiêu đại tướng Bắc Mạc, nay giới thiệu về không biết hắn sẽ chịu bao ấm ức, Tắc Doãn đành gật đầu, nói: “Cũng được, ngươi ở lại
đi”.
Ngoài Ngụy
Đình, còn có Hứa bá và vú nuôi đã trông coi Tắc Doãn từ bé. Hai người
này tuổi đã cao, tất nhiên Tắc Doãn phải đưa đi cùng để phụng dưỡng và
lo liệu cho họ.
“Mọi sự đã chu toàn, chỉ cần tìm một nơi ẩn cư thích hợp nữa là xong.”
Suy nghĩ
giây lát, Sính Đình đáp: “Muội nghĩ ra một nơi, là một thôn trang nhỏ
yên tĩnh ở chân núi phía bên kia của sơn mạch Tùng Sâm. Ở đó có đất để
trồng trọt, có cỏ để chăn thả gia súc. Tuy bần hàn một chút, nhưng con
người chốn ấy rất tốt”.
“Một nơi mà
ngay cả muội cũng phải khen, chắc chắn sẽ rất tuyệt.” Trước nay luôn tín nhiệm những đề nghị của Sính Đình, Dương Phượng hỏi Tắc Doãn, “Chúng ta ở đó nhé, được không?”.
Tắc Doãn nhìn Dương Phượng yêu chiều: “Nếu nàng thích thì chọn chỗ đó.”
“Còn một việc nữa”, Sính Đình nói, “Muội muốn chuyển cả mộ phần của Túy Cúc đến đó, không thể để Túy Cúc một mình cô đơn ở đây”.
Dương Phượng nói: “Chuyện này dễ thôi, chúng ta thỉnh di cốt ra, rồi đưa đi theo”.
“Sư phụ của
Túy Cúc là Đông Lâm thần y Hoắc Vũ Nam. Nghe nói ông ấy chỉ có mỗi mình
Túy Cúc là đệ tử, luôn coi Túy Cúc như viên minh châu trong lòng bàn
tay.” Sính Đình lấy trong ống tay áo ra một bức thư, “Sính Đình đã viết
một bức thư, nhờ Thượng tướng quân sai người đưa đến cho ông ấy. Nếu có
hỏi ai viết, thì cứ nói một bằng hữu của Túy Cúc”.
Tắc Doãn nhận lấy: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đến nơi”.
Hôm đó trở về phò