
ên: “Lục Y, ngươi đợi ngoài đó”.
Lục Y vội vã dừng chân, đáp: “Vâng”, rồi đứng bên ngoài chờ đợi.
Sao thân là công chúa thì phải sống trong vương cung? Thật chẳng hợp với lẽ thường…
Diệu Thiên nghĩ đến đề nghị của Quý Thường Thanh, cân nhắc thật kỹ, cũng không phải là không có lý.
Phong Âm đó “không thật đẹp”, cho dù Phò mã có ham của lạ, thì mươi bữa nửa tháng, hứng thú cũng phải cạn.
“Tính tình dịu dàng, giỏi đàn, biết múa hát”, những thứ đó cũng chỉ giúp Phò mã giải sầu.
Phong Âm là
người của Thừa tướng nên có thể hoàn toàn yên tâm về lòng trung thành.
Một là rót nước dâng trà, cận kề bên gối, thông tỏ nhất cử nhất động của Phò mã; hai là ngộ nhỡ Phò mã bị nữ nhân khác dụ dỗ thật thì Phong Âm
cũng có thể ra tay ứng phó, đóng lấy vai xấu mà nhận mọi sự lôi thôi ầm
ĩ.
“Xem ra,
cũng chẳng phải hoàn toàn vô lý”, Diệu Thiên lẩm bẩm, khẽ gật đầu.
Nhưng, nghĩ đến chuyện bên cạnh Hà Hiệp có thêm tiểu thiếp, hai hàng mày của nàng vẫn cau, toàn thân khó chịu, bực bội không nói thành lời.
Lục Y đứng
ngoài, nghe tiếng bước chân Diệu Thiên đi lòng vòng bên trong, nàng còn
giận dữ túm cả tấm rèm đá quý bên cửa sổ, phát ra những tiếng leng keng, một lúc sau lại hoàn toàn im ắng.
Hồi lâu, Lục Y mới nghe thấy bên trong vọng ra tiếng gọi: “Lục Y”.
“Bẩm Công chúa, có Lục Y.”
“Ngươi sai người đi nói với Thừa tướng rằng…”, giọng Diệu Thiên ngập ngừng.
Lục Y dỏng tai nghe, đợi hồi lâu, bèn lo lắng ngẩng lên nhìn trộm vào.
Diệu Thiên đứng giữa phòng, lưng thẳng, cả người như một bức tượng.
“Công chúa?”, Lục Y thăm dò gọi một câu.
Diệu Thiên
bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sắc mặt xám xịt: “Ngươi nói là, Công chúa
nghĩ thông rồi, Thừa tướng cứ làm đi. Vương lệnh sẽ được đưa đến phủ phò mã.”
Hà Hiệp bận rộn cả một ngày, vừa trở về phủ phò mã, còn chưa kịp uống ngụm nước, sứ giả vương cung đã mang vương lệnh tới.
Hắn nhận
vương lệnh trong phòng, rồi sai người tiễn sứ giả ra ngoài. Thấy xung
quanh không có ai, Đông Chước khẽ ai oán: “Dưới kia đã có bao tai mắt
rồi, còn chưa thỏa mãn mà nhét thêm một người nằm bên cạnh. Theo thuộc
hạ, đến tám phần lại là trò của Thừa tướng”.
Hà Hiệp cầm vương lệnh, sắc mặt tái xanh, không hề lên tiếng.
Chẳng bao
lâu, thị vệ lại vào bẩm báo: “Bẩm Phò mã, ngoài phủ có đội ngựa xe đến,
nói là Phong Âm cô nương do Công chúa tặng cho Phò mã.”
Ánh mắt Hà
Hiệp đầy nộ khí, giọng lãnh đạm: “Ta biết rồi, giờ ta sẽ đi đón”. Cả
đoạn đường bước đi thật chậm, đến khi ra khỏi bục cổng, sắc mặt tái xanh của hắn đã nở nụ cười.
“Phong Âm cô nương, vất vả rồi”, Hà Hiệp đích thân tiến tới, tao nhã đỡ lấy nữ nhân đang ngồi trên xe ngựa xuống.
Phong Âm
bước xuống, nhún gối hành lễ với Hà Hiệp: “Phò mã”, giọng nói yêu kiều
rụt rè, lúc ngẩng lên nhìn Hà Hiệp, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Họ cùng vào
phủ, Hà Hiệp dẫn Phong Âm đến hậu viện, vừa đi vừa nói: “Vương lệnh vừa
tới, nên vẫn chưa kịp bố trí chỗ ở cho cô nương. Chi bằng cô nương hãy
vào sảnh uống trà, ăn tối, đợi thị nữ đi sắp xếp đã”.
Phong Âm cúi đầu, đáp: “Phong Âm phụng vương lệnh đến làm nô tỳ hầu hạ Phò mã, đâu
cần phải sắp xếp phòng. Phò mã hãy ban cho Phong Âm một gian phòng của
thị nữ trước đây là được rồi”. Bước chân họ dừng lại, đúng ngay trước
căn phòng Sính Đình đã từng ở.
Đông Chước mặt bỗng biến sắc, bước chân tiến lên phía trước, nhưng bị Hà Hiệp quét mắt cảnh cáo, đành nghiến răng lui ra.
Hà Hiệp dịu dàng: “Đã như thế, căn phòng này cũng đang trống, cô nương chịu khó vậy”.
“Đa tạ Phò
mã”, Phong Âm cười dịu dàng, lại khẽ nhún gối với Hà Hiệp, “Phong Âm xin vào phòng sắp xếp đồ đạc, rồi sẽ ra hầu hạ Phò mã dùng bữa”.
“Đi đi”.
Nhìn Phong
Âm đẩy cửa, bước vào bên trong, Hà Hiệp không nói tiếng nào, quay người
rời đi. Đông Chước sắc mặt sa sầm, vòng qua hòn giả sơn, bỗng nghe thấy
sau lưng vang lên tiếng đàn, rõ ràng Phong Âm đang thử cây đàn cổ trong
phòng.
Đông Chước
dừng bước, nghiến răng: “Quý Thường Thanh, lão già mãi không chịu chết
này, ép người quá đáng! Thiếu gia, sao thiếu gia…” Đông Chước ngẩng lên, phát hiện thấy Hà Hiệp đã đi khỏi.
Tuyết trắng tan hết, mùa xuân đã đến.
Lại đến lúc hái hoa cài lên mái tóc.
So với năm ngoài, tình hình tứ quốc giờ đã chuyển sang cục diện khác hẳn.
Vương cung
Quy Lạc, quan hệ giữa Đại vương và gia tộc của Vương hậu như dòng chảy
ngầm dưới lớp băng mỏng manh, càng chảy càng mạnh.
Ở Bắc Mạc, Thượng tướng quân Tắc Doãn dẫn theo phu nhân và hài nhi rời khỏi nơi ở cũ, chính thức quy ẩn.
Đông Lâm
Vương tạ thế trong nỗi thất vọng và bi phẫn. Trước bao nhiêu đại thần
quỳ lạy, Đông Lâm vương hậu trang nghiêm bước lên ngai vàng cao nhất
giữa đại điện.
Sau tin về cái chết của Bạch Sính Đình là tin Đông Lâm Trấn Bắc Vương Sở Bắc Tiệp mất tích.
Hai danh tướng đương thời, một không rõ tung tích, người còn lại là tiểu Kính An vương Hà Hiệp thì chưa hề có động tĩnh gì.
Muốn xưng hùng thiên hạ phải biết nằm gai nếm mật.
Nắm bảo kiếm trong tay, Phò mã Vân Thường vẫn hoàn toàn thản nhiên.
Ngoại thành Vân Thường.
Đêm khuya trăng sáng, tiếng côn trùng rả ríc