
ể hưng thịnh”
Nghe thế, Diệu Thiên lộ vẻ tán đồng.
Hà Hiệp trầm ngâm một lát, bỗng thoải mái cất lời: “Việc lớn như thế này cũng không
thể vội vã ra quyết định ngay. Chi bằng trong buổi chầu ngày mai, triệu
tập quần thần bàn bạc rồi hãy định đoạt, Công chúa thấy sao?”
Diệu Thiên
đang lo lắng Quý Thường Thanh và Hà Hiệp sẽ xung đột trực diện nên vội
vã gật đầu, rồi nhìn sang Quý Thường Thanh: “Thừa tướng cảm thấy thế
nào?”
Ở trong
triều, ông ta có rất nhiều quan văn ủng hộ, Vân Thường trước nay vẫn
luôn trọng văn khinh võ, dựa vào đám võ tướng trong tay Hà Hiệp, nói thế nào cũng không đấu lại được với thế lực của Quý Thường Thanh. “Phò mã
nói rất đúng, việc lớn thế này, cũng nên đưa ra trước buổi chầu để quần
thần bàn bạc, đến lúc đó Công chúa hãy định đoạt.”
Việc chinh
chiến tạm thời gác qua một bên, Hà Hiệp và Quý Thường Thanh cùng bàn
chuyện quốc sự với Diệu Thiên thêm một lúc, rồi lần lượt cáo từ vì còn
có quốc sự cần xử lý.
Diệu Thiên
nhìn theo bóng hai người rời đi, lòng thầm thở phào. Trong triều, phe
phái của Thừa tường và Phò mã ngấm ngầm đối chọi nhau, như mũi tên đã
đặt sẵn trên dây cung, chỉ cần chạm khẽ sẽ bật ra ngay. Cùng là người
một nhà, thật khiến người ta khó xử.
Yên lặng một lát, bỗng có tiếng bước chân, nghe rất quen thuộc.
Diệu Thiên ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Sao Phò mã quay lại?”.
Hà Hiệp mỉm
cười, đến bên Công chúa, ánh mắt nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ, nói:
“Ta vốn định quay về phủ Phò mã, nhưng đi được nửa đường chợt nhớ ra một câu, nên quay lại gặp Công chúa”
Diệu Thiên ngạc nhiên hỏi lại: “Phò mã nhớ ra câu gì quan trọng?”
“Trong lòng
ta, đó thực sự là một câu rất quan trọng” Khóe môi Hà Hiệp thoáng nét
cười, ánh mắt như chìm vào ký ức xa xăm, nói bằng giọng vô cùng cảm
thán, “Chỉ tiếc là có thể Công chúa đã quên mất rồi”.
Diệu Thiên bất giác lại gần, dịu dàng hỏi: “Phò mã không nói, Diệu Thiên sao biết được là câu gì?”.
Hà Hiệp im
lặng hồi lâu, từ tốn đáp: “Trong đêm tân hôn, ta đã hứa với Công chúa,
rồi sẽ có ngày, ta tự tay đội mũ phượng Hoàng hậu tứ quốc lên đầu nàng”.
Trong lòng run rẩy, Diệu Thiên thất thanh: “Phò mã…”.
“Lời nói như vẫn bên tai, sao giờ lại thành ra như thế?”, Hà Hiệp cười chua xót nhìn về phía Diệu Thiên, “Nhưng nếu Công chúa chỉ cần một phò mã canh giữ
một phương, ta nhất định cũng sẽ không làm nàng thất vọng”.
“Phò mã…”
Ánh mắt sáng như sao, Hà Hiệp ung dung đáp: “Ta quay lại chỉ để nói câu này, Công
chúa là chủ nhân của một nước, những việc lớn của Vân Thường vẫn phải để Công chúa định đoạt”. Nói xong, hắn cung kính hành lễ với Công chúa rồi ung dung bước đi.
Đêm đó, Quý
Thường Thanh đã viết liền hai mươi bảy bức thư, giao đến phủ đệ của các
quan trong triều khắp thành đô, chuẩn bị đòn liên hoàn phản đối việc Hà
Hiệp tùy tiện xuất quân.
Ai ngờ trong buổi chầu sáng hôm sau, Diệu Thiên vừa giá đáo, ngồi vào vương vị, từ
nơi cao nhất ấy tuyên bố vương lệnh: “Đông Lâm là kẻ địch lớn của nước
ta, nay kẻ địch đã suy yếu, chúng ta phải thừa cơ tấn công, không cho
chúng có cơ hội nghỉ ngơi. Phò mã…”.
“Có”, Hà Hiệp cất giọng sang sảng, tiến lên một bước.
“Vì sự bình
an sau này của Vân Thường, bản Công chúa lệnh cho Phò mã chinh phạt Đông Lâm. Bắt đầu từ hôm nay, giao hổ phù cho Phò mã thống soái bảy cánh
quân của Vân Thường, trao cho Phò mã toàn quyền định đoạt”.
Vốn đã chuẩn bị sẵn một bụng lý do để phản đối chiến sự, không ngờ Diệu Thiên Công
chúa vừa xuất hiện đã ban bố vương lệnh, các quan viên bỗng trở nên đờ
đẫn, ngơ ngẩn nhìn Quý Thường Thanh.
Sắc mặt tái
xanh, Quý Thường Thanh đang định đứng ra bẩm báo, lại nghe Công chúa
lạnh lùng tiếp: “Ngày Đông Lâm Trấn Bắc vương dẫn quân xâm phạm Vân
Thường ta cách đây chưa lâu, cầu an một phương chưa chắc có thể giữ được bình yên cho bách tính. Quần khanh chớ quên bài học của quá khứ”.
Lời nói chém đinh chặt sắt, tất cả những người có mặt đều hiểu sự quyết tâm của Diệu Thiên. Quý Thường Thanh bỗng thấy lạnh lòng, không thể tiến thêm một
bước, đành nghiến răng nhìn Hà Hiệp lĩnh hổ phù, biết rằng việc đã được
định đoạt, không thể cứu vãn.
Vừa tan buổi chầu, Hà Hiệp cùng đám võ tướng khao khát lập công liền hưng phấn rời
khỏi đại điện. Đám quan văn quần tam tụ ngũ vây lấy Quý Thường Thanh,
mặt mũi âu sầu.
“ Thừa tướng, việc này…”
“ Thừa tướng, xuất binh là việc lớn, phải cẩn trọng.”
“Thừa tướng có nên lập tức vào cung, gặp Công chúa điện hạ?”
Quý Thường
Thanh lắc đầu, không nói lời nào, mặc kệ cả đám quan văn vây quanh, một
mình lên xe ngựa. Trở về phủ thừa tướng, tiểu nhi tử Quý Viêm vội vã
chạy ra cổng lớn, rồi theo phụ thân vào phòng, đóng cửa lại, hỏi: “Phụ
thân, có thật là Công chúa điện hạ đã ban vương lệnh cho Phò mã dẫn quân chinh phạt Đông Lâm?”
Sắc mặt sa
sầm, Quý Thường Thanh gật đầu, nhìn tiểu nhi tử: “ Hà Hiệp đã nhận hổ
phù, có thể điều động tất thảy các đội quân của Vân Thường, bao gồm cả
cánh quân Vĩnh Tiêu trong tay con và cánh quân Úy Bắc trong tay nhị thúc của con.”
Hai người im lặng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân r