
tiếng
“Trấn Bắc vương” nghẹn lại trong cổ họng, Dương Phượng nói đến một nửa
bỗng im bặt. Biết mình nói năng không cẩn thận, trong lòng bất an, Dương Phượng ngẩng lên nhìn Sính Đình.
Sính Đình
đang đùa với nhi tử, vẻ mặt có chút gượng gạo, một lúc sau mới mỉm cười
như mếu: “Đâu chỉ đôi mắt, cái mũi, mà cả ánh nhìn cũng y hệt”. Nàng khẽ chọc cái mũi của con, nói nhỏ, “Giống mẫu thân không tốt ư? Sao cứ phải giống người ấy?”.
Nhi tử, con có biết Trấn Bắc vương là ai không?
Tên của Trấn Bắc vương là Sở Bắc Tiệp.
Trấn Bắc
vương có thể múa thanh kiếm rất nặng, có thể chặt đầu tướng địch giữa
thiên quân vạn mã. Trấn Bắc vương uy thế thống trị thiên hạ, những kẻ
khác đứng trước Trấn Bắc vương lòng đều thấy run rẩy.
Trấn Bắc vương thông minh, quyết đoán, dũng cảm, kiên cường, là danh tướng vô địch trên sa trường.
Chàng có đang ở vương cung Đông Lâm không? Thu qua, đông tới sẽ là tiệc tùng long trọng mừng sinh thần của chàng.
Mồng Sáu, thiếp vẫn nhớ.
Sinh thần của chàng là mồng Sáu.
Đại quân Vân Thường khí thế hừng hực tiến đến biên giới Đông Lâm. Vương tộc Đông Lâm bao nhiêu năm an hưởng thái bình bỗng choàng tỉnh giấc mộng, giờ mới
biết mất đi Sở Bắc Tiệp, Đông Lâm phải đứng trước bao mối nguy hiểm như
vậy. Đông Lâm vương hậu lập tức trao hổ phù, lệnh Thần Mâu thống soái
đại quân Đông Lâm chống lại Hà Hiệp.
Nhưng kẻ cầm quân xâm phạm Đông Lâm là Hà Hiệp, thì dù Đông Lâm vương hậu hay bản
thân Thần Mâu đều biết đây là trận chiến vô cùng mệt mỏi.
Đến biên giới Đông Lâm, Hà Hiệp lập tức triệu tập tất cả các đại tướng, giao phó nhiệm vụ đầu tiên.
“Mật thám
hồi báo, tướng địch Thần Mâu đã lên đường, quân cứu viện của Đông Lâm sẽ nhanh chóng đến đây. Quân ta muốn ổn định đội hình, trước tiên phải
chiếm được thành Nhạn Lâm. Các vị tướng quân, ai sẵn sàng dẫn binh lập
công đầu?” Nói xong, Hà Hiệp tươi cười đưa mắt nhìn quần tướng quen
thuộc của mình.
Võ tướng
trước nay đều dựa vào thành tích chinh chiến để luận công nhận thưởng,
ai cũng muốn lập công đầu, mấy vị tướng trẻ tuổi rất nóng lòng được thử
sức. Quý Viêm vội đứng lên trước, cất tiếng: “Quý Viêm nguyện dốc sức
lấy thành Nhạn Lâm về cho Phò mã”.
Như đoán
trước rằng Quý Viêm sẽ lên tiếng, nghe xong Hà Hiệp gật đầu, ôn hòa hỏi: “Quý thiếu tướng quân có biết thành Nhạn Lâm hiện do ai trấn thủ
không?”
“Bẩm có, là thuộc hạ của Sở Bắc Tiệp ngày trước, La Thượng”.
“Ừ” Hà Hiệp
lại gật đầu, vẻ mặt sâu xa khó dò, “La Thượng là dũng tướng do Sở Bắc
Tiệp một tay huấn luyện, vô cùng hùng dũng, trong tay lại có nhiều binh
lính, chỉ sợ cánh quân Vĩnh Tiêu của Quý thiếu tướng quân không đủ sức
tấn công, chi bằng cử thêm cánh quân Úy Bắc cùng đi, cũng để…”
“Không cần”, Quý Viêm cự tuyệt ngay, giọng cao ngạo, “Mạt tướng đã sai người do thám tình hình địch, cánh quân Vĩnh Tiêu đông hơn quân giữ thành Nhạn Lâm,
ta thừa sức công thành. Mỗi một tên La Thượng, đâu phải Sở Bắc Tiệp, hà
tất cần đến nhị thúc ra trận?”
Quý Thường
Ninh cố ý “hừ” mấy tiếng, rồi thô lỗ xen vào: “Giết gà cần gì dao mổ
trâu? Một cái thành bé xíu như thế mà phải cần đến hai cánh quân lớn của Vân Thường ra tay? Như vậy chẳng phải để quân Đông Lâm chê cười Phò mã
hay sao?”.
Hà Hiệp nhìn thúc điệt nhà họ kẻ xướng người phụ họa mà không hề tức giận, thậm chí
còn chấp thuận: “Được, bản phò mã đợi để mừng công Quý thiếu Tướng
quân”.
Quý Viêm
giành được cơ hội lập công, bỗng nhớ đến lời dặn của phụ thân, bất giác
nảy thêm ý định, chắp tay nói: “Phò mã, mạt tướng dẫn quân công thành,
muốn được đáp ứng một yêu cầu nhỏ”.
Hà Hiệp hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Ngộ nhỡ có điều gì bất trắc, đại quân phải cử người cứu viện, xin Phò mã cho nhị thúc của mạt tướng được dẫn binh tiếp ứng”
Vốn tuổi trẻ hăng hái, Quý Viêm nói quá thẳng. Như thế rõ ràng hắn đang lo lắng, một chủ soái như Hà Hiệp sẽ hãm hại mình từ phía sau, và cũng không tin
tưởng những đại tướng khác.
Quần tướng
đã sớm khuất phục trước khí phách bậc danh tướng của Hà Hiệp, nên không
hề có cảm tình với Quý gia vẫn tìm mọi cách chèn ép Phò mã. Nghe câu
này, người người liếc mắt về phía Quý Viêm vốn chỉ dựa vào gia thế mà
một bước lên đến chức thiếu tướng quân.
Sự khoan
dung của Hà Hiệp thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, họ chỉ nghe Phò mã nói một câu: “Đây là chuyện nhỏ, ta hứa với Quý thiếu tướng quân”.
Dễ dàng có
được lời hứa của Hà Hiệp, Quý Viêm cũng cảm thấy lạ. Thảo luận xong về
tình hình chiến sự, quần tướng ai về trướng người nấy. Quý Viêm và Quý
Thường Ninh cũng trở về trướng của mình. Quý Thường Ninh vừa đi vừa xuýt xoa hiếu kỳ: “Thật không ngờ Hà Hiệp lại dễ nói như vậy. Có điều, cánh
quân Vĩnh Tiêu dư sức đối phó với một thành bé như Nhạn Lâm, cần gì đến
chi viện? Hắn chẳng qua cũng chỉ cho chúng ta một câu nói nể mặt. Viêm
nhi, lần này phải thể hiện cho mọi người thấy, để Quý gia chúng ta nở
mày nở mặt”.
“Tất nhiên
rồi”. Quý Viêm cười, bỗng trầm tư một lúc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc,
“Chỉ lo chẳng may xảy ra chuyện gì, nhị thúc, tiểu điệt dẫn quân công
thành, nhị thúc ở hậu ph