
soái, bỗng thấy như mây đen dày đặc, sắc mặt mọi người
đều khó coi hơn bất cứ lúc nào. Trong không khí thoảng mùi tanh của máu, thi thể nằm trên đất mặc tướng phục Vân Thường đã nhuộm trong màu máu.
Nhìn thật kỹ, Quý Thường Ninh bỗng thấy trong đầu “ầm” một tiếng, hỏng rồi.
“Quý Thường
Ninh, ngươi thân là đại tướng Vân Thường, nắm trong tay cả cánh quân Úy
Bắc, lại dám coi thường quân lệnh, uống rượu say trong trướng, làm lỡ
thời cơ cứu viện, khiến toàn bộ cánh quân Vĩnh Tiêu tử trận, ngươi còn
lời nào để nói!”
Hà Hiệp ra
hiệu, đám binh lính vội rút mảnh giẻ nhét trong miệng Quý Thường Ninh
ra. Quý Thường Ninh nhìn điệt nhi cách đây không lâu còn hoạt bát vui vẻ mà giờ đã nhuộm màu máu, bỗng thấy trời đất như quay cuồng, sấm sét
chằng chịt đánh xuống đầu, cứ giương mắt, lắp bắp: “Sao… sao lại…”.
Hà Hiệp thét hỏi: “Quý Thường Ninh, ngươi có nhận tội không?”.
Cả người run lẩy bẩy, Quý Thường Ninh ngẩng phắt đầu: “Không, ta không uống rượu, ta không uống rượu! Ta bị oan!”.
Các tướng
lĩnh đã tận mắt chứng kiến Quý Thường Ninh sặc mùi rượu nằm thẳng trên
giường ngáy o o, nay lại thấy hắn chối ngay tại chỗ thì cảm thấy xấu hổ
thay, ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
“Ngươi còn
dám chối? Tội lớn như thế này, không giết ngươi, ta chẳng còn mặt mũi
nào mà gặp Công chúa. Người đâu! Chém hắn cho ta!”
Thấy tình
thế này, biết là không hay, Quý Thường Ninh càng hét: “Ta bị oan, ta
không uống rượu! Họ Quý ta cả đời là trọng thần của Vân Thường, lập bao
công lao hiển hách cho Vân Thường! Hà Hiệp, ngươi không thể giết ta!
Ngươi phải cùng ta đến trước mặt Công chúa để đối chất!”
“Ta có hổ phù trong tay, thống lĩnh bảy quân, lại không thể giết ngươi?” Hà Hiệp cười gằn, hét lên: “Người đâu, lôi ra ngoài!”.
Binh lính đã có sự chuẩn bị từ trước, nhanh chóng bước tới lôi Quý Thường Ninh ra
ngoài, chẳng mấy chốc, lại mang cái đầu với đôi mắt trợn trừng vào.
Có tướng
lĩnh hỏi, “Trận chiến Nhạn Lâm đã thua ngay từ đầu, bảy cánh quân Vân
Thường giờ đã mất một, xin hỏi tiếp sau đây, Phò mã định đối phó với
quân Đông Lâm thế nào?”
“Chúng ta không đối phó với quân Đông Lâm nữa.”
“Ý Phò mã là…”
“Chúng ta về thành đô”.
Quần tướng
đều vô cùng ngạc nhiên, chỉ có Đông Chước đã biết trước kế hoạch của Hà
Hiệp, vẫn buông tay đứng bên cạnh, vẻ mặt hoàn toàn bình thường.
“Bảy cánh
quân mất một không phải vì quân Đông Lâm mạnh, mà bởi vì đảng phái trong triều Vân Thường đấu đá lẫn nhau. Không diệt trừ được nội loạn, sao có
thể đem quân đi đánh nước khác?”, Hà Hiệp nói, “Một nước Đông Lâm chẳng
đáng trong mắt Hà Hiệp ta, các vị tướng quân đây đều là người có chí
lớn, liệu các vị có nguyện cùng ta chỉnh đốn nội chính trước, rồi dẫn
binh xuất chinh, tung hoành thiên hạ?”.
Quần tướng
đều là người thông minh, bỗng chốc hiểu ra dự định của Hà Hiệp . thời
gian làm Phò mã của Hà Hiệp không ngắn, bị nhà họ Quý tìm mọi cách gây
khó dễ, tất cả họ đều nhìn rất rõ. Nay Hà Hiệp đã mạnh, muốn dẹp Quý gia là chuyện đương nhiên.
Trướng soái hoàn toàn yên lặng.
Hà Hiệp cười bảo: “Không sao, các vị muốn nói gì thì cứ nói ra”
Một kế của
Hà Hiệp đủ để loại trừ thế lực nhà họ Quý trong quân, thanh thế gia
tăng, thần sắc lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt quét tới đâu, người người lo sợ tới đó.
“Chảy máu,
chảy mồ hôi không quan trọng, tướng lĩnh chúng ta chỉ lo buồn đến mốc
người thôi. Miễn sao không bị nhốt trong thành ăn không ngồi rồi, tất cả những việc khác đều do Phò mã quyết định”, Kỳ Điền cân nhắc một lúc,
rồi cắn răng lên tiếng trước.
Tâm tư của Kỳ Điền không hẹn mà giống những tướng lĩnh khác.
Hà Hiệp muốn thanh trừ nhà họ Quý thì có liên quan gì tới họ? Các tướng quân sợ nhất là không được đánh trận, không được ngửi mùi tanh của máu, không có cơ
hội thi triển năng lực, bị quan văn chèn ép mọi bề. Chính sách an phận
của lão thần Quý Thường Thanh không hợp lòng quân, nếu đổi sang Phò mã
danh tướng lẫy lừng chủ quản mọi việc, đối với họ, thực là một việc tốt.
Quần tướng trao nhau một ánh nhìn, ra quyết định, rồi quay về phía Hà Hiệp, chắp tay đồng thanh: “Chúng tướng nghe theo Phò mã!”
“Được”, Hà Hiệp thận trọng gật đầu, “Vậy mời các vị tướng quân nhổ trại, theo ta về thành đô”.
Thành Thả Nhu, Vân Thường.
Mùa liễu rủ.
Nhưng dường
như không gian bên ngoài chẳng có chút tác động đến phòng giam này, từ
đông sang hạ, nó vẫn chỉ bốn bức tường và một cánh cửa sổ.
Âm thanh mở khóa vang lên, tiếng người bước vào, Phiên Lộc xuất hiện.
“Sao không ăn?”
“Không muốn ăn”. Những món ăn trên bàn chưa hề được động đến, Túy Cúc ngồi bên giường, cúi đầu xếp y phục trên gối.
Dừng lại một lúc, Phiên Lộc khẽ bảo: “Không ăn thì thôi”.
Thấy hắn dễ
dàng bỏ qua cho mình, Túy Cúc càng kinh ngạc. Nam nhân này coi nàng như
một con lợn, ngày ngày nhốt trong chuồng, liên tục cho ăn, nếu nàng
không ăn, hắn sẽ gây ra bao việc bắt nàng phải ăn cho hết. Sao hôm nay
hắn lại đổi tính thế?
“Này…”
Phiên Lộc sững lại: “Sao thế?”
Túy Cúc bước tới, thăm dò nam nhân kia: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không liên quan đến ngươi.” Đây là câu Túy