
Cận vệ của
hắn đang toát mồ hôi hột, lấy nước lau mặt, liên tục gọi: “Tướng quân,
mau tỉnh dậy! Quý Viêm thiếu tướng quân xin cầu viện!”
Hà Hiệp hạ
giọng: “Ta đã hứa với Quý Viêm thiếu tướng quân, nếu thiếu tướng quân
xin cầu viện, chỉ cử Quý Thường Ninh tướng quân đi cứu. Giờ phải làm thế nào?” Đoạn Hà Hiệp quay sang cận vệ của Quý Thường Ninh ra lệnh,
“Nhanh, lấy nước lạnh đổ vào mặt, mau nghĩ cách gọi Quý tướng quân dậy!”
Tên cận vệ
cũng biết chiến sự khẩn cấp, nên vội vã bưng nước đến, hất ướt hết mặt
Quý Thường Ninh. Nhưng, Quý Thường Ninh đã uống bao nhiêu rượu trộn
thuốc mê, làm sao tỉnh được? Tiếng ngáy của hắn vẫn y như cũ.
Lính liều
mạng quay về báo tin vốn là quân tâm phúc bên cạnh Quý Viêm, nghĩ đến
Thiếu tướng quân nhà mình đang cận kề ranh giới sống chết, càng hận Quý
Thường Ninh chẳng ra sao, rồi quỳ sụp xuống chân Hà Hiệp, khẩn cầu như
sắp khóc: “Phò mã, không thể đợi thêm được nữa, xin Phò mã hãy cử một vị tướng quân khác đi”.
Khuôn mặt
tuấn tú của Hà Hiệp cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn lắc đầu: “Một lời
bậc quân tử đáng giá ngàn vàng, huống hồ ta là chủ soái. Quý Viêm thiếu
tướng quân tuổi trẻ tài cao, trước khi ra quân đã thỉnh cầu nếu có biến
cố, chỉ muốn Quý Thường Ninh tướng quân đi cứu viện, chắc chắn vì có lý
do. Ta đã đồng ý thì không thể làm khác được.”
Tên lính
cuống đến nỗi sắp rơi nước mắt, đến bên giường, quên mất cả thân phận
thấp kém của mình mà cho Quý Thường Ninh mấy cái bạt tai, hét lớn:
“Tỉnh! Tỉnh! Ông Trời ơi, thế này chẳng phải cố tình lấy mạng thiếu
tướng quân ư?”
Quý Thường Ninh bị mấy cái bạt tai, vẫn ngủ, nhưng tiếng ngáy đã ngừng.
Quần tướng
vốn đã chẳng có cảm tình gì với kẻ lỗ mãng, chỉ dựa vào gia thế mà leo
lên chức vị đại tướng quân như Quý Thường Ninh, giờ thấy bộ dạng hắn thế này thì càng thêm coi thường.
Thấy đã hết
cách vơi Quý Thường Ninh, tên lính kia vô cùng tuyệt vọng, lại quỳ xuống chân Hà Hiệp, dập đầu bôm bốp: “Phò mã, Phò mã, tính mạng của Thiếu
tướng quân đang ở trong tay Phò mã, xin Phò mã hãy cử quân đi cứu
viện!”, sau đó tiếp tục quay sang các tướng khác: “Tướng quân, các vị
tướng quân, cầu xin các vị! Nơi miệng cốc, quân Đông Lâm bắn tên như
mưa, những người trong đó đều là con dân Vân Thường, cầu xin các vị hãy
mở lòng từ bi, xin Phò mã nể tình…”
Về đến đây,
toàn thân người này bê bết máu và bụi đất, giờ do dập đầu quá mạnh, máu
tươi lại chảy ròng ròng, nhìn vào cũng thấy lạnh người.
Quần tướng
đều là những đại hán trên sa trường, tuy coi thường Quý Thường Ninh,
nhưng bất giác lại cảm thấy quý trọng tên lính trước mặt.
Thấy các
tướng lĩnh nhìn về phía mình, biết ngày sau còn phải dựa vào họ mới có
được thiên hạ, Hà Hiệp không thể quá tuyệt tình, đi ngược lại đám đông.
Chẳng đợi có người lên tiếng, Hà Hiệp đã hạ giọng: “Vị tướng quân nào
muốn đi cứu viện?”
Mọi người nhìn nhau, một lúc sau, Đại tướng quân Kỳ Điền của cánh quân Vĩnh Thái đứng ra: “Mạt tướng xin đi”.
“Được, Kỳ tướng quân hãy lập tức dẫn binh xuất phát, chi viện cho Quý Viêm thiếu tướng quân”.
Cứu người
như cứu hỏa, vì Quý Thường Ninh say rượu không tỉnh nên đã tốn không ít
thời gian, Kỳ Điền nhận lệnh, lập tức lên đường.
Khi đại quân Vĩnh Thái đi khỏi tầm mắt mọi người khoảng nửa canh giờ, một binh lính
đến trước mặt trướng soái, bẩm báo: “Bẩm Phò mã, Quý Thường Ninh tướng
quân đã tỉnh.”
Đang bàn việc quân cùng mấy vị đại tướng Vân Thường, nghe vậy Hà Hiệp lạnh lùng hừ một tiếng: “Trói hắn lên đây cho ta!”
Mấy cận vệ
lập tức đến trướng quân của Quý Thường Ninh, tóm ngay lấy người vừa tỉnh dậy chưa kịp nhìn rõ mọi thứ kia, hung hăng trói hắn lại. Trước đó, họ
đã được Hà Hiệp dặn dò, để tránh Quý Thường Ninh la lối cãi tội mà dao
động lòng quân, nên phải bịt miệng hắn lại.
Đám thuộc hạ của Quý Thường Ninh đều biết đã xảy ra việc gì, biết Phò mã đã nổi cơn
thịnh nộ nên không dám ngăn, cũng chẳng có mặt mũi nào mà can ngăn, chỉ
còn cách mở mắt trừng trừng nhìn tướng quân mình bị trói lôi đi.
Buổi chiều, cánh quân đi cứu viện Kỳ Điền đã trở về.
Kỳ Điền mang theo thi thể đầy thương tích của Quý Viêm, báo với Hà Hiệp: “Mạt tướng
đến chậm một nước, tới nơi, quân Đông Lâm đã rút hết, toàn bộ cánh quân
bị tiêu diệt, Quý thiếu tướng quân chết ngay tại trận”.
Trên thi thể của Quý Viêm có cắm mười mấy mũi tên, khiến người ta chẳng dám nhìn
vào. Dù không tận mắt chứng kiến trận chiến này, nhưng những người ở đó
cũng có thể tưởng tượng chiến sự ác liệt chừng nào.
“Nếu nghe
lời ta, hai cánh quân Vĩnh Tiêu và Úy Bắc cùng công thành, chắc kết cục
không đến nỗi thế này…” Hà Hiệp đau lòng im lặng một lúc, rồi nổi cơn
thịnh nộ, “Trận giao chiến thứ nhất, một trong bảy cánh quân của ta đã
bị tiêu diệt, bảo ta phải ăn nói thế nào với Công chúa? Người đâu, đưa
Quý Thường Ninh vào đây!”
Quý Thường
Ninh bị trói giật cánh khuỷu quàng ra phía sau, vừa tỉnh dậy đã bị trói
tay bịt miệng, hắn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên mang
theo một bụng tức giận, dự định gặp Hà Hiệp sẽ đòi lại công bằng. Ai ngờ vừa vào trướng