
g thần bao đời của Vân Thường, sao lại thành nghịch tặc?”
“Lòng người khó đoán, khó đoán lắm…”
Chứng cứ
liên tục xuất hiện, ngày nào cũng có người vạch trần tội ác của nhà họ
Quý. Ngay bản thân Quý Thường Thanh cũng thừa nhận tội mưu phản, thì đám dân đen không có cơ hội tìm hiểu nội tình sao phân biệt nổi ai đúng ai
sai?
Huống hồ lần chinh phạt Đông Lâm này ra quân bất lợi chính là hai vị tướng bất tài
nhà họ Quý, một người cậy khỏe, một kẻ ham rượu, khiến cả một đội quân,
tính mạng của hàng ngàn vạn con dân Vân Thường phải mất trong tay chúng.
Dường như nhà nào cũng có nam đinh trong quân, nên ai chẳng căm hận những tướng quân coi nhẹ sự sống cái chết của binh lính.
Điều khiến
người ta vui mừng là, trong lúc quốc nạn, Phò mã đã thể hiện tài năng
chính trị quân sự siêu việt của mình, nhanh chóng nhổ cỏ tận rễ bọn loạn đảng, chỉ trong thời gian ngắn đã kịp bổ nhiệm các viên quan mới. Chưa
đến một tháng, thành đô đã tái diễn cảnh tượng từng khiến dân chúng Vân
Thường sôi sục.
Cờ gấm rợp trời, chục vạn quân xuất phát.
Phò mã oai phong lẫm liệt dẫn đại quân xuất chinh.
“Thiên hạ rộng lớn này, không có chỗ nào ngăn nổi bước chân của quân sĩ Vân Thường ta!” Trên thành lâu, Hà Hiệp vung kiếm.
Lúc này, bên cạnh Hà Hiệp đã không còn bóng dáng đoan trang của Công chúa nữa. Nàng
đang ở nơi thâm cung thai nghén đại vương tương lai của Vân Thường.
Binh lính hò reo vang dội, nhảy nhót không ngừng.
Họ hò reo vì Hà Hiệp, sục sôi vì Hà Hiệp .
Họ có một anh hùng.
Quy Lạc từng có Hà Hiệp, Đông Lâm từng có Sở Bắc Tiệp, Bắc Mạc ít nhất còn có Tắc
Doãn. Nhưng giờ Sở Bắc Tiệp đã không rõ tung tích, Tắc Doãn đã quy ẩn.
Hà Hiệp lại thuộc về Vân Thường.
Có Hà Hiệp, đại quân Vân Thường sẽ tới được bất cứ nơi nào.
Càng khiến
người ta không thể tưởng tượng là, đại quân rời khỏi thành đô Vân Thường khoảng năm mươi dặm, Hà Hiệp hạ lệnh cho toàn quân dựng trại, rồi triệu tập các tướng lĩnh đến trướng soái.
Quân tướng vừa có mặt, Hà Hiệp đã nói: “Toàn quân chuyển hướng, tập hợp ở biên giới Bắc Mạc”.
Các tướng
lĩnh đã quen với lối suy nghĩ độc đáo của Hà Hiệp nên không hoàn toàn
ngạc nhiên, chỉ hỏi: “ Không đi Đông Lâm thì chúng ta đi đâu?”.
“Từ giờ, tòan quân chia nhỏ, ngày nghỉ đêm đi, tập hợp tại biên cương Bắc Mạc.”
Các tướng lĩnh đã có vẻ hiểu, họ sắp ra tay với Bắc Mạc.
Chiếm Bắc
Mạc trước cũng phải, tuy Đông Lâm không còn Sở Bắc Tiệp, nhưng quân
tướng đều do một tay Sở Bắc Tiệp tôi rèn cũng chẳng dễ đối phó. Quân Bắc Mạc thực lực trước nay không mạnh, lại không có Tắc Doãn. Đánh trận
cũng như ăn quả hồng, phải chọn quả mềm để ăn trước.
Kỳ Điền có
kinh nghiệm chinh chiến phong phú, đắn đo một lát, liền nghĩ ngay đến
vấn đề không thể bỏ qua, nên cung kính hỏi Hà Hiệp: “Phò mã muốn đánh
Bắc Mạc, điều này đương nhiên đúng. Nhưng, Đông Lâm là kẻ địch lớn của
chúng ta, Quy Lạc cũng luôn nhòm ngó ta. Nếu chúng ta đánh Bắc Mạc, há
chẳng phải ba mặt đều là quân địch?”.
“Chẳng ai
muốn bị tấn công từ ba phía, vì thế Bắc Mạc sẽ không bao giờ nghĩ đến
việc chúng ta đường đột tấn công họ”, Hà Hiệp lãnh đạm tiếp, “ Các vị
tướng quân yên tâm, dám khai đao với Bắc Mạc, ta tất phải có cách thần
tốc phá tan đại quân Bắc Mạc. Đông Lâm giờ là do vương hậu nắm quyền, nữ nhân luôn do dự với việc đánh trận, nên đến khi bà ta quyết định cử đại quân tiến đánh chúng ta, quân Bắc Mạc đã tan tác rồi.
Nhưng các
tướng lĩnh đâu có được lá gan như Hà Hiệp: “Sau khi đánh tan Bắc Mạc,
lại phải đối phó với Đông Lâm, quân ta còn đâu sức lực mà tiếp tục đối
phó với Quy Lạc?”.
“Đây chính là điểm hứng thú nhất.” Hà Hiệp bỗng thêm phần khí phách, cao giọng gọi: “Chiếu Hành vào đây!”.
Ngay tức khắc rèm cửa được vén lên, một võ tướng gầy còm bước vào, chắp tay với các tướng lĩnh, rồi điềm tĩnh đứng bên Hà Hiệp .
Hà Hiệp giới thiệu: “ Phi Chiếu Hành từng là đệ nhất tâm phúc dưới trướng đại tướng
quân Nhạc Chấn của Quy Lạc. Đây chính là nhân vật mấu chốt ngăn cản Quy
Lạc vương xuất quân làm hỏng chuyện lớn của chúng ta”. Cánh tay vừa giơ
lên, Phi Chiếu Hành đã gật đầu.
Phi Chiếu
Hành hạ giọng, nói: “ Quy Lạc vương hậu từng lệnh cho tại hạ đưa mật báo tới Phò mã, rằng Quy Lạc vương đang phục kích đội xe của Phò mã. Chỉ
cần tại hạ viết một bức thư, sai người gửi đến Quy Lạc vương tố cáo Quy
Lạc vương hậu và Nhạc gia, ngay lập tức nội bộ Quy Lạc sẽ xảy ra đại
loạn, không còn hơi sức chú ý đến chiến sự giữa Vân Thường và Bắc Mạc
nữa”.
Trầm Cảnh
của cánh quân Úy Mặc lên tiếng: “ Thế lực Nhạc gia của vương hậu ở Quy
Lạc đang lên như diều gặp gió, sao phải mật báo cho Phò mã? Vương hậu
sao lại phản bội Quy Lạc vương?”.
Phi Chiếu Hành đơn giản đáp: “Để ngăn Bạch Sính Đình bước vào hậu cung của Quy Lạc vương Hà Túc”.
Quần tướng đã hiểu ra.
Nghe đến tên Sính Đình, ánh mắt Hà Hiệp bất chợt tối sầm. Hà Hiệp im lặng, hồi lâu
mới lấy lại tinh thần: “Mật tín của Phi Chiếu Hành đang trên đường đến
Quy Lạc. Hiện giờ Bắc Mạc vương không hề nghi ngờ gì chúng ta, quân Đông Lâm thì vừa bị ta uy hiếp, nên sẽ không dám liều lĩ