
h lực
đối phó với Bắc Mạc.
Những chuyện xảy ra tiếp theo chấn động tứ quốc.
Dưới chân
sơn mạch Tùng Sâm, ở một địa danh có tên Chu Tình, những tốp lính riêng
lẻ của Vân Thường bỗng như từ dưới đất trồi lên, tập hợp thành đội quân
hùng mạnh, đón đầu đội quân Bắc Mạc đang đau buồn vì cái chết của Đại
vương mà hung hăng tiến đến. Dưới sự chỉ huy và trù tính kỹ càng của Hà
Hiệp, trận quyết chiến quy mô lớn nhất từ trước tới nay này đã trở thành một trận tàn sát.
Đại quân Vân Thường hoàn toàn đánh bại đội ngũ của Nhược Hàn, quân Bắc Mạc tử thương vô khối, chỉ khoảng một phần mười số quân sống sót tháo chạy khắp nơi.
Đó cũng chính là lực lượng quân sự quan trọng, lớn mạnh nhất Bắc Mạc.
Trận chiến Chu Tình một lần nữa chứng minh tài quân sự kiệt xuất của Hà Hiệp.
Sau đó, thế
lực của Hà Hiệp lớn mạnh với tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của mọi
người. Đánh tan được đội quân của Nhược Hàn, Hà Hiệp tiếp tục tiêu diệt
mấy đạo quân chi viện còn lại của Bắc Mạc với tốc độ nhanh như chớp, rồi quay sang mục tiêu Đông Lâm đã bỏ mất thời cơ.
Tướng sĩ Vân Thường chưa bao giờ nghĩ đánh chiếm một quốc gia lại dễ dàng đến thế,
men say chiến thắng như loại rượu ngon mê hoặc tâm trí họ, ý chí chiến
đấu càng sục sôi.
Mấy chục vạn thanh đao sắc đã chém đứt các cửa khẩu của Đông Lâm. Trong biển máu
lênh láng, lá cờ của Hà Hiệp vẫn luôn bay phần phật nơi tiền phương.
Trong mắt những tướng sĩ đang theo sau, Hà Hiệp là một chiến thần.
Mùi máu tanh nồng lan khắp đất trời, bóng đen chiến tranh lấy Vân Thường làm trung
tâm, tràn sang bốn phương tám hướng, đại quân Vân Thường từng bước, từng bước mở rộng lãnh thổ.
Quân Bắc Mạc đại bại, vương tộc Bắc Mạc chết không còn ai.
Quân Đông
Lâm đại bại, Đại tướng quân Thần Mâu chết ngay tại chiến trường. Sở Mạc
Nhiên dẫn theo tàn binh hộ vệ Đông Lâm vương hậu rời khỏi vương cung.
Lão Thừa tướng Sở Tại Nhiên tóc bạc da mồi không muốn chịu nỗi nhục bị
bắt sống, trước khi quân Vân Thường phá cửa xông vào, đã uống thuốc độc
tự vẫn.
Chẳng ai ngờ rằng, chỉ trong thời gian ngắn, Hà Hiệp đã làm được tất cả những việc này.
“Quân Vân Thường đến rồi! Quân Vân Thường đến rồi!”
“Chạy thôi! Mau chạy…”
“Phụ thân ơi, người ở đâu?”
Hai bên con
đường đất vàng, xương trắng chất đầy tàn binh thất bại, bách tính mất
nhà mất quê trải dài thành dòng người bất tận, ai cũng muốn giành phần
đi trước, dìu già đỡ trẻ mà chạy trốn.
Nhưng, liệu ai có thể nhanh hơn chiến mã của Hà Hiệp ?
Khói lửa chiến tranh len lỏi vào cả những thôn làng xa xôi hẻo lánh của Bắc Mạc.
Nỗi đau mất nước còn chưa vơi, đám mây đen thống trị của Hà Hiệp đã lại bao trùm lên đầu bách tính vô tội.
“Tuyên đọc,
Vân Thường Phò mã hạ lệnh, con dân trong thôn tính theo đầu người, mỗi
khẩu giao nộp ba đảm[1'> lương thực, ngày kia phải nộp đủ, không được
chậm trễ.”
[1'> Đảm là đơn vị đo lường Trung Quốc, 1 đảm tương đương với 50 ký.
Đám dân trong thôn bị tập trung lại bỗng lao xao.
“Mỗi khẩu ba đảm lương thực, chúng ta sao có thể qua được mùa đông?”
“Thật không cho người ta sống nữa!”
“Lão lý
trưởng…” Có người túm lấy lý trưởng vừa đọc xong mệnh lệnh, giọng khẩn
cầu, “Ông cũng biết cảnh nhà tôi, thê tử ốm đau, lương thực đã bán lấy
tiền thuốc rồi. Đừng nói là ba đảm, đến một đảm nhà tôi cũng chẳng còn”.
Lý trưởng
mặt mũi khổ sở, nói khẽ: “Ta có cách nào đâu, mấy đứa trẻ trong nhà cũng bị tính theo đầu người, ta đang rầu lòng vì chuyện lương thực đây. Lão
La, không nộp là không được đâu, trưng thu lương thực để làm lương bổng
và phụ cấp trong quân, chậm một chút là mất mạng ngay. Đám lính Vân
Thường đó giết người không chớp mắt”.
Lão La mở
mắt trân trân, khẽ gạt hàng lệ, giọng buồn bã: “Lúc Đại vương chúng ta
còn, chưa một lần người bắt chúng ta giao nộp đến ba đảm lương thực. Hừ, Hà Hiệp, dựa vào cái gì mà hắn chiếm Bắc Mạc của chúng ta?”.
“Lão còn dám nhắc đến Đại vương sao, không muốn sống nữa ư?” Lý trưởng lo lắng nhìn
quanh, rồi giật mạnh vạt áo rách của lão La, giọng cảnh cáo, “Lão cẩn
thận đấy, ngay cả Nhược Hàn đại tướng quân còn không biết đã trốn tận
nơi nào, lão hung hăng gì chứ?”
Đang nói,
bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa, khiến ai nấy mặt tái xanh. Họ
ngẩng lên nhìn ra ngoài thôn thì thấy một đội binh mã Vân Thường xông
tới.
“Sao thế nhỉ?”
“Có chuyện gì thế?”
Đám lính Vân Thường đến cổng thôn thì dừng lại. Dân chúng ngẩng đầu lên nhìn, những
thanh đao sáng loáng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
“Trong các ngươi, ai là quản sự?” Kẻ dẫn đầu trông có vẻ là đội trưởng, ngồi trên lưng ngựa, ngạo mạn hỏi.
Lý trưởng bị mọi người đẩy đến trước, run rẩy đáp: “Đại soái, tiểu nhân là Lý trưởng ở đây, không biết đại soái có gì dặn dò?”.
“Ngươi là lý trưởng?” Tên đội trưởng nhìn một lượt khắp người lý trưởng, “Ngươi đã
biết lệnh trưng thu lương thực của Phò mã chưa?”.
“Vâng, vâng, tiểu nhân đã đọc rồi.”
“Có kẻ nào gây chuyện không?”
“Không có, không có, ở đây toàn là lương dân.”
“Hừ”, tên
đội trưởng dài giọng “Lũ người Bắc Mạc các ngươi vốn đã bị đưa đi làm nô bộc cho qu