
nh xuất quân. Các
vị, đây chính là thời cơ tốt nhất để giành lấy Bắc Mạc”.
Sự tính toán cặn kẽ của Hà Hiệp khiến các tướng sĩ ban đầu chưa tin tưởng bỗng trở
nên hưng phấn, ai nấy hồ hởi, giọng sang sảng: “Mạt tướng xin chờ lệnh
Phò mã!”.
Cứ như thế, đại quân Vân Thường đang trên đường chinh phạt Đông Lâm bỗng mai danh ẩn tích, không rõ phương hướng.
“Hu hu… hu hu…”
Sính Đình
vội vã chạy vào phòng, thấy Dương Phượng đang đặt Tắc Khánh lên gối
mình, hai tay phát bôm bốp vào cái mông trần của hài tử.
“Dương Phượng, tỷ đang làm gì thế?”
Rõ ràng
Dương Phượng vẫn chưa hết giận, chỉ tay xuống đất nói: “Muội nhìn xem,
nó lôi cái gì dưới gầm giường ra, còn rủ cả Trường Tiếu nghịch cùng,
chẳng may Trường Tiếu bị thương thì làm thế nào?”.
Sính Đình
nhìn xuống, thấy dưới đất có thanh bảo kiếm, cũng vô cùng ngạc nhiên:
“Hai đứa trẻ này thật nghịch ngợm, Trường Tiếu, ta cũng phải đánh con
mới được”. Sính Đình lôi luôn Trường Tiếu đang đứng cười bên cạnh ra
mắng mỏ.
Trường Tiếu vẫn chưa biết nói, thân hình mũm mĩm, hai mắt trong veo rạng rỡ, thấy mẫu thân quay sang liền toét miệng cười.
“Dương
Phượng, tỷ đừng đánh Tắc Khánh nữa, theo muội thì chắc chắn là trò của
Trường Tiếu rồi. Tỷ đừng nghĩ nó nhỏ, giờ nó đã biết đi, biết chạy rồi,
tỷ không biết nó nghịch đến thế nào nữa đâu”.
Cũng giống
như Trường Tiếu, Tắc Khánh không hay khóc, cái mông nhỏ bị mẫu thân phát một trận bỗng chốc không thấy đau, cứ đòi xuống đất. Đánh hài nhi vài
cái, trong lòng cũng thấy xót nên Dương Phượng lại thả nó xuống.
“Ha ha…Tiếu
Tiếu… Tiếu Tiếu…” Tắc Khánh chân vừa chạm đất đã vụt khỏi lòng mẫu thân, chạy tới bên Trường Tiếu đang cười vui vẻ, tóm lấy tiểu đệ lôi ra
ngoài: “ Trúc… trúc…”. Tắc Khánh chạy nhanh hơn Trường Tiếu rất nhiều,
khiến Trường Tiếu cứ phải chập chững theo sau.
“Tắc Khánh,
không được lắc cây trúc phơi y phục.” Dương Phượng chạy theo ra cổng,
giáo huấn, “ Mau thả tay ra, cẩn thận Trường Tiếu ngã đấy”.
“Dương
Phượng, mặc kệ chúng.” Sính Đình đi theo, đặt tay lên vai Dương Phượng,
cười nói, “Nhìn tỷ lo lắng kìa. Tỷ không cần lo cho Trường Tiếu, cứ để
chúng ngã, hài tử có ngã mới lớn được”. Nói rồi, Sính Đình quay lại,
nhặt thanh kiếm trên đất.
Đúng là một
thanh kiếm tốt, lưỡi kiếm mỏng như lớp băng, chỉ cần khẽ chạm vào, cảm
giác lưỡi kiếm lạnh lẽo dưới ánh mặt trời như chạm đến tận xương cốt.
Sính Đình lật thanh bảo kiếm, thấy bên trên khắc hai chữ “Thần uy” thì
vô cùng ngạc nhiên.
Một lát sau, nàng mới buồn rầu hỏi: “Bảo kiếm Thần uy nổi danh thiên hạ sao lại ở nơi này? Thật đáng tiếc…”.
Dương Phượng quay lại, thấy Sính Đình thẫn thờ cầm thanh kiếm, bỗng giật mình. Hôm
đó, Sở Bắc Tiệp lên núi tìm thê tử, biết tin Sính Đình không còn nữa thì thất thần bỏ đi. Dương Phượng chưa từng nói với Sính Đình việc này,
cũng giấu cây bảo kiếm Thần uy của Sở Bắc Tiệp bỏ lại tận dưới gầm
giường, ai ngờ thần xui quỷ khiến thế nào lại bị hai tiểu quỷ kia lôi
ra.
Suy nghĩ
giây lát, Dương Phượng hạ giọng: “Đây là cây kiếm Sở Bắc Tiệp bỏ lại. Sở Bắc Tiệp từng đến chỗ ẩn cư cũ của ta để tìm muội”.
Thấy Sính Đình im lặng chẳng nói gì, Dương Phượng không kìm được lại hỏi: “Sính Đình, muội vẫn nhớ nam nhân đó ư?”
Sính Đình
không đáp, đứng trong phòng hồi lâu, rồi chậm rãi tra kiếm vào vỏ, treo
lên, sau đó quay ra gọi: “Trường Tiếu, lại đây, ta hát cho con nghe một
khúc rất hay”. Nụ cười thương yêu nở trên khuôn mặt nàng.
“Mẫu thân… mẫu thân…”, Trường Tiếu cười, nhào vào lòng Sính Đình.
“Khánh nhi cũng nghe!” Tắc Khánh chạy sau Trường Tiếu, kịp thời vượt lên trước chiếm chỗ ngồi cạnh Sính Đình.
Ánh mặt trời soi rọi, trước gian nhà nhỏ, mặt ao lăn tăn gợn sóng.
Nàng khẽ cất tiếng hát.
“Có loạn thế mới có anh hùng, có anh hùng mới có giai nhân. Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao…”
Trường Tiếu, trong lòng mẫu thân có một câu chuyện.
Một câu chuyện có anh hùng và cả giai nhân.
Họ đã từng thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc.
Không bao giờ, không bao giờ phụ bạc…
Giọng ca ai
oán bỗng trở nên dịu dàng, sưởi ấm lòng người. Hai đứa trẻ yên lặng ngồi trên bục cửa cạnh Sính Đình, tuy không hiểu ý tứ sâu xa trong đó nhưng
cũng ngây ngất lắng nghe.
Sính Đình hát chưa hết một khúc, Tắc Doãn đã xuất hiện trước rào giậu. Hắn vội vã bước vào, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhìn bộ dạng Tắc Doãn, Sính Đình dừng ngay khúc hát, đứng dậy hỏi: “Sao thế?”
Nét mặt sa
sầm, Tắc Doãn khẽ lắc đầu. Ngụy Đình theo sát phía sau, sắc mặt vô cùng
khó coi. Hai người không nói một lời nào, lặng lẽ bước vào phòng.
Tắc Doãn bảo vú nuôi đưa hai đưa trẻ đi chỗ khác, rồi khép cửa lại, hạ giọng: “ Đại vương băng hà rồi”.
Dương Phượng kinh ngạc: “ Đại vương trước nay khỏe mạnh, sao bỗng thành ra như thế?”.
“Là Hà
Hiệp”, Tắc Doãn đau đớn đáp lời, “Hà Hiệp gửi thư đến mời Đại vương ra
biên giới gặp mặt, cùng thưởng rượu. Vân Thường và Bắc Mạc đã từng là
đồng minh nên Đại Vương không hề hoài nghi mà nhận lời ngay…”.
“Tên ác tặc
Hà Hiệp đã hạ độc vào rượu, rồi cử sẵn mai phục bên ngoài nên cả Đại
vương và các thần thân