
Cúc vẫn hay dùng để chọc giận Phiên Lộc, hôm nay lại bị hắn mang ra phản kích.
Túy Cúc ngẩn người, rồi hừ một tiếng: “Không hỏi thì không hỏi, có gì to tát sao?”
Nàng quay về giường, vừa xếp y phục vừa nói, “Này, dù ngươi không chịu
thả ta ra, thì cũng phải cho ta viết một bức thư cho sư phụ chứ. Coi như ta cầu xin ngươi, đừng quên ta từng cứu mạng ngươi”.
Bỗng nghe
thấy tiếng khóa, Túy Cúc ngẩng đầu, Phiên Lộc không còn ở đó, cửa đã bị
khóa. Nàng tức giận nghiến răng: “Tên xấu xa, rồi sẽ có ngày ngươi bị
sói ăn thịt”.
Xếp xong y phục, Túy Cúc cất vào tủ.
Cũng chẳng
thể nói là phong giam này không đổi. Màn rèm chăn gối thường xuyên được
thay mới, đều do Phiên Lộc chọn màu, nhưng nhãn quang của hắn quả không
tồi. Mấy tháng trước, Phiên Lộc chuyển đến một tủ y phục, tiếp theo là
bàn trang điểm, hộp trang sức, phấn son,… dần dần mọi thứ đã đầy đủ, rèm cửa màu xanh, chăn tơ gối lụa, cộng thêm rèm rủ, chuông gió, gương
đồng. Nếu không vì cửa sổ song sắt, cửa có khóa ngoài, rõ ràng đây chẳng khác nào khuê phòng của một tiểu thư.
Nam nhân này đến rồi đi, lần nào cũng để lại một thứ, nhưng chưa bao giờ đưa tận tay cho Túy Cúc, mà chỉ trêu chọc nàng vài câu, khiến nàng tức điên lên,
đến khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, Túy Cúc mới phát hiện trên bàn có thêm cây trâm bạc hay một bức tượng nhỏ xinh.
Nàng bị nhốt bao lâu như thế, chán muốn chết, ngày nào cũng chỉ mong được gặp người, dù chỉ là tên Phiên Lộc xấu xa đó. Nhưng hai hôm nay, Phiên Lộc ra vào
vội vã, đặt cơm canh xuống rồi đi ngay, không biết xảy ra achuyeenj gì,
Túy Cúc không tránh khỏi cảm giác bất an.
Tiếng mở khóa lại vang lên.
Cửa đã mở.
Túy Cúc ngẩng lên.
Phiên Lộc bước vào, ngồi xuống ghế, không nói gì mà chỉ nhìn Túy Cúc.
Túy Cúc ngạc nhiên, hỏi: “Sao ngươi quay lại?”.
Như đang có
tâm sự, Phiên Lộc ủ ê một lúc, mới lên tiếng: “Phò mã dẫn quân chinh
phục Đông Lâm, nửa đường lại quay về thành đô. Nghe nói quân đội đã có
chứng cứ xác thực về việc nhà họ Quý mưu đồ làm phản. Đại quân đã bao
vây thành đô, lục tìm nghịch đảng khắp nơi. Thân tín của Quý gia, không
một ai chạy thoát”.
Túy Cúc sững người. Nói thực là, nghe đến việc này, nàng không hề cảm thấy vui mừng, mãi một lúc sau mới đáp khẽ: “Việc này do các đảng phái ở thành đô đấu
đá lẫn nhau, quan viên tiểu thành nơi quân ải có liên quan gì? Con người ngươi chỉ biết bắt nạt một nữ tử như ta, đến khi gặp việc lớn, sao lại
thành lo bò trắng răng như vậy?”
“Thủ đoạn
của Phò mã thực khiến người ta lạnh lòng”. Phiên Lộc không còn vẻ dọa
dẫm thường ngày, im lặng giây lát, hạ giọng, “Hà Hiệp nói tuy Thừa tướng mưu phản, nhưng dù gì cũng là lão thần của Vân Thường nên không muốn
dùng đến binh đao, chỉ hạ lệnh nhốt Thừa tướng trong phòng, cho nước,
không cho ăn. Chịu đựng bốn ngày bốn đêm, sau khi điểm chỉ nhận tội mưu
phản, Thừa tướng đã uống thuốc độc mà chết”
“A!”, Túy Cúc kêu lên kinh hãi, hỏi, “Thế Công chúa đâu? Sao Công chúa lại để Hà Hiệp làm vậy?”
“Trong tay
Hà Hiệp có đại quân, các tướng lĩnh chỉ nghe lời hắn. Công chúa đã không còn cách nào khống chế cục diện. huống hồ, sao Công chúa lại không ủng
hộ phu quân mình? Không lẽ Công chúa muốn Thừa tướng giết Hà Hiệp ?”
Thành đô Vân Thường chắc giờ đang chìm trong lo âu.
Vốn đã quen
với bộ dạng đáng ghét của Phiên Lộc, hôm nay bỗng thấy hắn ngồi thẫn thờ trước mặt, Túy Cúc lại thấy không quen, bèn nói mấy câu không đầu không đuôi: “Ngươi lo gì chứ? Ngươi là mật thám lợi hại nhất, giỏi giang nhất Vân Thường. Nếu Hà Hiệp hạ lệnh bắt ngươi, ngươi trốn vào sơn mạch Tùng Sâm là xong, ở đó, cả khỉ cũng chẳng tóm được ngươi”.
Không ngờ Phiên Lộc lại hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào?”
“Ta?”, Túy Cúc kinh ngạc, cúi xuống, nói, “May quá, ngươi thả ta ra, ta về Đông Lâm tìm sư phụ”.
“Không thả”, Phiên Lộc lập tức cự tuyệt.
Túy Cúc lo lắng, ngẩng lên, giận dữ hỏi: “Tại sao?”.
“Đường xa, một nữ nhân như ngươi, ta không yên tâm.”
“Ngươi… ngươi…”
“Ngươi làm
sao?” Phiên Lộc đứng dậy bước ra cửa, ném lại một câu sau lưng, “Hôm nay tha cho ngươi, lần sau còn không ăn cơm, ta lột y phục ngươi, đánh ba
trăm trượng. Một lời của thủ thành này nói ra, tứ mã nan truy. Ngươi nhớ kỹ cho ta”.
Lách cách
mấy tiếng, cửa đã khóa lại, chỉ còn một mình Túy Cúc đang nghiến răng
nghiến lợi: “Tên xấu xa, tên xấu xa! Ngươi bị Hà Hiệp giết đi cho rồi!
Phiên Lộc, ngươi là đồ lưu manh!”.
Trận chiến chống lại thế lực già nua trong
triều đình nhanh chóng giành được thắng lợi. Mấy chục vạn quân bao vây
thành đô, trong lúc luống cuống và hốt hoảng, Diệu Thiên còn bị phát
hiện ra đã có mang, điều này giúp Hà Hiệp một việc lớn. Ngay lập tức,
Công chúa điện hạ được “mời” vào thâm cung tĩnh dưỡng, không được hỏi
tới những chuyện quốc sự phiền hà.
Chỉ trong
mấy ngày, bản cung khai nhận tội mưu phản có điểm chỉ của Quý Thường
Thanh đã được đưa đến trước mặt Diệu Thiên, đồng thời được dán ở cổng
thành, cùng với bao cái đầu phản nghịch nhà họ Quý bị phơi ra cho toàn
dân biết rõ.
“Thật không ngờ Thừa tướng… lại…”
“Quý gia là trọn