
g cùng với họ, tình cảm như người trong nhà, giờ lại thành ra thế
này. Băng bó vết thương xong, họ để Ngụy Đình nằm trên giường nghỉ ngơi, rồi rời khỏi phòng, mỗi người mang một tâm tư. Lương thực sau khi giao
nộp chẳng còn bao nhiêu, Dương Phượng nấu bát cháo cho Ngụy Đình, những
người còn lại đều ăn khoai.
Bận rộn cả
ngày, cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi. Nhưng nằm trên giường, Dương
Phượng không sao ngủ nổi. Nàng nhìn sang Tắc Doãn đang ngủ say, rồi ngồi dậy, bước xuống giường.
Đầu thu, gió đêm dễ chịu, đi đến trước phòng, Dương Phượng bỗng gặp một bóng người đứng im lặng đón gió trong đêm.
“Sính Đình?”
Sính Đình chậm rãi quay lại.
Dưới ánh
trăng, Dương Phượng nhận ra Sính Đình đang ve vuốt một thứ, đó chính là
thanh bảo kiếm Thần uy vẫn treo trên tường, giờ nó im lìm trong lòng
nàng.
Dương Phượng đến bên Sính Đình.
“Muội cũng không ngủ được sao?”
“Người đó có thật là đã bặt vô âm tín?”
Thời khắc như đang ngưng tụ thành một điểm, điểm sáng lại lung linh thành những vầng hào quang, ở giữa vẫn là một khuôn mặt.
Khí phách, cường tráng, ngang ngược, ngạo nghễ…
Tấn công Quy Lạc, chỉ một chiêu lùi mà tiến cũng đủ hủy hoại vương phủ Kính An đời
đời hiển hách. Tấn công Bắc Mạc, dưới thành Kham Bố, chỉ ba chiêu đã lấy đầu tướng địch khiến tướng sĩ Bắc Mạc kinh hồn bạt vía, kể từ đó, mỗi
lần nghe tên Trấn Bắc vương chẳng khác gì gặp cơn ác mộng. Tấn công Vân
Thường, khiến cả nước Vân Thường chấn động, trên là Công chúa, dưới là
bách tính, ai cũng hoảng hốt không yên.
Đó chính là Đông Lâm Trấn Bắc vương, Sở Bắc Tiệp.
Người thừa
kế vương vị Đông Lâm, danh tướng sa trường mà thiên hạ đều kính sợ, nam
nhân mà quân chủ cả nước đều e dè kính nể lại bặt vô âm tín vào đúng lúc quân Vân Thường tàn sát thiên hạ.
“Sính Đình, những việc này, muội hiểu hơn ta. Ta chỉ muốn biết, lẽ nào trong thiên hạ không còn ai ngăn nổi Hà Hiệp?”
“Thiếu gia…
Hà Hiệp…”, Sính Đình thở dài, cười khổ, “Có thể ngăn được Hà Hiệp, trong thiên hạ này e là chỉ có một người, trong lòng tỷ cũng biết rõ là ai.
Dương Phượng, liệu muội có nên…”
“Không!”
Dương Phượng vội ngắt lời Sính Đình, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, liên tục lắc đầu, như đang rơi vào cơn ác mộng đã từng xảy ra. Một lúc sau mới
trấn tĩnh lại, Dương Phượng cúi đầu, giọng buồn bã, “Muội đừng hỏi ta.
Việc bây giờ và chuyện thành Kham Bố khi trước có gì khác nhau? Ta đã
sai một lần, quyết không thể sai thêm lần nữa. Sính Đình, ta đã thề, dù
xảy ra chuyện gì, ta cũng không cầu xin muội xuống núi. Huống hồ, người
ấy đã mất tích bao lâu rồi, dù muội có đi, cũng biết tìm ở đâu?”.
Nghe thế,
Sính Đình im lặng hồi lâu. Nàng cầm thanh Thần uy bảo kiếm đi vào phòng. Trường Tiếu đang say ngủ trong nôi, ánh trăng dịu dàng soi tỏ khuôn mặt nhỏ bé, từng đường nét đẹp đẽ sáng rạng, như được đúc theo khuôn mặt
phụ thân.
Sính Đình
mỉm cười nhìn nhi tử, nựng: “Trường Tiếu, con biết tại sao ta đặt tên
con là Trường Tiếu không? Ta hy vọng khuôn mặt nhỏ bé này của con luôn
mỉm cười, mỗi ngày đều có chuyện khiến con vui”
“Con ta, mong rằng sau này con không gặp một nữ nhân thông minh”.
“Nữ nhân quá thông minh lại luôn có chỗ ngốc nghếch, chính là không thể tự hóa giải khúc mắc của bản thân.”
“Nếu nữ nhân ấy không thích con, con sẽ buồn, nhưng nếu nàng ta thích con, cả hai con đều buồn.”
Thành Thả Nhu, Vân Thường.
“Ngươi lừa ta!”
“Ta lừa ngươi cái gì?”
“Ngươi nói sẽ giúp ta gửi thư cho sư phụ. Phiên Lộc, ngươi là tên lừa đảo!”
Phiên Lộc dễ dàng tóm lấy bàn tay ngọc ngà đang đập liên tiếp vào ngực mình, cau mày đáp: “Nói bao nhiêu lần rồi, ngươi còn không hiểu? Đông Lâm giờ loạn
rồi, khắp nơi đều là tàn binh và dân chúng chạy loạn, ngay cả Đông Lâm
vương hậu giờ cũng không biết đã trốn đến tận nơi nào. Kẻ đưa thư không
tìm thấy sư phụ ngươi… Ngươi còn dám đánh à? Này, ta đánh trả đấy!”
Gần đây,
Phiên Lộc gặp bao chuyện không vừa ý, sau khi Thừa tướng chết, đám quan
lại bên phe Hà Hiệp luôn tìm mọi cách bới móc những quan lại bên ngoài
do Thừa tướng đề bạt. Lúc thì vấn đề lương bổng, khi lại tấu báo không
đầy đủ, rõ ràng muốn cho cái chức quan thủ thành hắn biết tay.
Bên này, Túy Cúc biết Đông Lâm chiến loạn thì càng thêm u uất, cả ngày gây chuyện không thôi.
“Đồ lừa đảo!”. Bị Phiên Lộc giữ chặt hai tay, Túy Cúc đành trợn trừng đôi mắt nhìn trả.
“Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?”, Phiên Lộc chán nản hỏi.
“Ngươi đã bao giờ nói thật với ta chưa?”
Phiên Lộc bất mãn, sắc mặt sa sầm: “Đương nhiên là ta đã từng nói thật với ngươi”.
Túy Cúc bị
giữ chặt hai tay rất khó chịu, muốn giãy cũng không thoát, hai má đỏ
bừng, ngẩng lên chất vấn: “Nói thật? Hừ, khi nào?”.
Phiên Lộc
suy nghĩ, thật thà trả lời: “Ban đầu khi ta nói câu đó với ngươi, người
ta đồn là ngươi không đẹp, nhưng ta thấy ngươi cũng không đến nỗi nào.
Câu này tuyệt đối là thật”.
Túy Cúc sững người, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận càng ửng đỏ đến mang tai, nóng
xuống tận cổ. Nàng im lặng, bỗng phát hiện mình gần như dựa hẳn vào lòng Phiên Lộc, liền cắn môi, xấu hổ: “Này, thả ta ra”.
“Ai là này?