
ẳng buồn ngủ nên cứ ngồi ngây ra như
thế trong đêm đen, tựa hóa đá.
Nàng mơ hồ
nghe thấy tiếng chân bên ngoài, âm thanh càng lúc càng xa, mỗi bước đi
như giẫm lên trái tim lo lắng của nàng, cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên ắng. Bao cảnh tượng ngày trước đua nhau kéo về, hiện rõ trong đầu,
ánh nắng vàng cam soi tỏ khuôn mặt đẫm lệ của nàng.
“Dương
Phượng, dậy đi thôi.” Sính Đình vén rèm cửa, thấy bóng lưng Dương Phượng bỗng sững lại, quay sang nhìn cái giường không, “Tắc Doãn đâu?”, giọng
Sính Đình trầm hẳn xuống.
“Chàng đi rồi.”
“Đi rồi?”, Sính Đình lại gần, vẻ mặt Dương Phượng càng chứng tỏ cho suy đoán của Sính Đình.
“Trời ơi…
Sao tỷ không ngăn lại? Chẳng phải chính tỷ đã bắt Tắc Doãn thề sẽ cùng
mình ẩn cư sao? Chẳng phải tỷ muốn Tắc Doãn không lo đến những việc đó
nữa sao?”.
Như người
mất hồn, Dương Phượng quay đầu nhìn Sính Đình, một lúc lâu sau, hình như mới tỉnh ra, khẽ nở nụ cười: “Trước đây ta không muốn chàng đánh trận
giết người, vì đó đều là tâm tư của người khác, đều vì quyền thế, để bảo vệ vương vị, Bắc Mạc vương coi chàng như công cụ giết người, như hình
nhân biết cầm kiếm. Nhưng giờ đây, chàng cầm kiếm bởi chính bản thân
chàng”.
Gió sớm mai lướt qua khuôn mặt Dương Phượng, vờn những sợi tóc mai dịu dàng tung bay trước trán.
“Đây là việc chàng muốn làm, không ai ép, không ai cầu xin, chàng cam tâm tình nguyện”.
Dương Phượng nói mơ hồ, nhưng Sính Đình lại hiểu rất rõ, bèn thở dài hỏi: “Vậy còn tỷ và Khánh nhi thì làm thế nào?”
“Ta và Khánh nhi sẽ sống thật tốt, giống như phụ thân nó, sống theo ý thích của bản
thân mình.” Dương Phượng mỉm cười với Sính Đình, khoảnh khắc ấy đẹp đến
rạng ngời.
Ngoài kia vọng đến tiếng cười đùa, hai đứa trẻ đã dậy, vú nuôi chạy tới, mỗi tay bế một đứa, cho chúng đi ăn cháo.
Sính Đình ở
cạnh Dương Phượng nửa ngày rồi đứng dậy, lặng lẽ ra khỏi cửa. Dưới ánh
mặt trời, Trường Tiếu và Tắc Khánh đang nô đùa bên đống rơm, tiếng cười
vang vọng không dứt.
“Phụ thân… phụ thân…” Đến tối, Tắc Khánh chạy khắp nơi tìm hình bóng thân quen.
Dương Phượng ôm lấy nhi tử, dỗ dành: “Khánh nhi, phụ thân phải đi làm một việc mà
phụ thân rất muốn làm. Con sẽ không được gặp phụ thân trong một thời
gian.”
Tắc Khánh
gật đầu như người lớn, nhưng thực ra nó đâu có hiểu gì, chẳng mấy chốc
lại bắt đầu lùng sục khắp nơi, muốn tìm cho được phụ thân mình. Trường
Tiếu không biết từ đâu xuất hiện, cũng dốc sức tìm kiếm.
Những quân
lệnh hà khắc liên tục được ban ra. Chum gạo trong nhà đã dần thấy đáy, e là khoảng mươi hôm nữa, bọn trẻ sẽ chẳng có cháo mà ăn.
Ngụy Đình nằm trên giường không thể cử động, biết tin Tắc Doãn đi thì gật đầu, không nói gì thêm.
Cứ như thế
được mấy ngày, hành động của đại quân Vân Thường bỗng trở nên khác
thường, quan trên liên tục ban lệnh, nói là truy bắt tàn binh Bắc Mạc,
người có công tố giác sẽ được trọng thưởng, cả gan che giấu sẽ bị liên
lụy.
Quan binh vội vã đến, rồi lại vội vã đi, mỗi lần xuất hiện, gà bay chó chạy, lòng người hoảng hốt lo âu.
Bất giác, cả Dương Phượng và Sính Đình đều lo cho Tắc Doãn.
Sau khi chiếm lĩnh được thành đô Đông Lâm,
một mặt Hà Hiệp cử quân truy bắt những người còn lại trong vương tộc và
các tướng lĩnh Đông Lâm, một mặt hạ lệnh thiêu hủy vương cung Đông Lâm.
Những ngọn
đuốc của quân lính Vân Thường đã khiến cả thành đô Đông Lâm chìm trong
khói lửa, lửa cháy nơi vương cung thiêu đỏ cả một vùng trời.
“Vương cung… vương cung!” Bách tính Đông Lâm còn ở lại thành đô rớt nước mắt nhìn ánh lửa cháy rừng rực và bóng đao sáng lóa.
Mệnh lệnh
tàn bạo này của Hà Hiệp đâu chỉ để trút giận. Cả đội quân khổng lồ đã
phải hao tâm tổn sức, muốn khống chế bất cứ quốc gia nào, muốn chiếm
lĩnh lãnh thổ rộng lớn của họ, thì nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Tiêu hủy một vương quốc, đầu tiên phải phá vỡ lòng tin và hy vọng của dân chúng.
Khi vương
cung Đông Lâm huy hoàng sừng sững hàng trăm năm nay bị một mồi lửa của
quân Vân Thường đốt thành bãi đất bằng, chút hy vọng ít ỏi còn sót lại
của dân chúng Đông Lâm cũng hoàn toàn cháy rụi.
Biểu tượng
hàng trăm năm nay của vương tộc Đông Lâm dần biến mất trong biển lửa,
tiếp tục giáng một đòn nặng nề xuống trái tim đã trĩu nặng của con dân
Đông Lâm.
Trấn Bắc vương từng bảo vệ họ giờ không rõ tung tích. Hy vọng của họ biết gửi gắm cho ai?
Tin tức đau
thương này như được chắp thêm đôi cánh bay tới mọi ngõ ngách của Đông
Lâm, khiến những người dân khốn cùng càng thêm tuyệt vọng.
“Đại vương,
thần thiếp phải làm sao đây?” Nghe xong tin tức từ phương xa, Đông Lâm
vương hậu đuổi lui lính truyền tin, buồn rầu ngồi xuống.
Đất đai Đông Lâm đã mất hơn nửa, dân chúng lang thang chẳng chốn nương thân, vương cung hóa thành tro tàn.
Đông Lâm hiển hách một thời, sao lại rơi vào cảnh ngộ này?
Đại tướng
quân Thần Mâu chết trên sa trường, Sở Mạc Nhiên và La Thượng liều mạng
hộ vệ vương hậu rời khỏi thành đô. Sau lưng tiếng đuổi giết ngút trời,
máu của các binh sĩ bắn tung tóe lên trang phục lộng lẫy trên người
Vương hậu.
Đến lúc này, Vương hậu m