Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328922

Bình chọn: 10.00/10/892 lượt.

ời nghe, mười người lại kể cho trăm người nghe. Ta không sợ chết,

cũng giống như những thuyết thư tiên sinh đã bị chặt đầu, chỉ muốn cho

tất cả những người Bắc Mạc được biết câu chuyện này…”

Trong bóng tối, thuyết thư tiên sinh bỗng dừng lại, như để chỉnh lại dòng suy nghĩ.

Không biết

tại sao, tất cả những người có mặt lúc này bất giác đều nín thở, như

hiểu rằng tiếp theo đây sẽ được nghe một câu chuyện khiến người ta kinh

hồn bạt vía.

“Những ngày

khổ sở của chúng ta đều do một tên đại ma đầu gây ra. Tên đại ma đầu đó

chính là Hà Hiệp, trước đây là tiểu Kính An vương của Quy Lạc, sau là

Phò mã của Vân Thường. Hắn đã bày tiệc rượu hạ độc đại vương của chúng

ta, ép chúng ta giao nộp lương thực, cướp ngựa bò dê của chúng ta, giết

hại người thân của chúng ta. Nhược Hàn thượng tướng quân của chúng ta đã dẫn theo đại quân Bắc Mạc chặn đường hắn nhưng bại trận. Hà Hiệp đánh

tan đại quân Bắc Mạc, cũng chính là bẻ gãy xương sống của người Bắc

Mạc…”

Nói đến tình trạng bi thảm hiện nay, lòng người lại trĩu nặng buồn thương, vừa bi phẫn vừa căm hận, họ buồn bã cúi đầu.

Giọng nói

đau thương, thuyết thư tiên sinh hơi dừng lại, rồi bỗng đổi sang giọng

điệu vô cùng phấn chấn: “Nhưng mọi người có còn nhớ Tắc Doãn thượng

tướng quân của chúng ta không? Khi Tắc Doãn thượng tướng quân ẩn cư lần

đầu tiên, Đông Lâm Sở Bắc Tiệp tìm đến, Thượng tướng quân đã xuống núi,

đánh đuổi Sở Bắc Tiệp. lần này, Tắc Doãn thượng tướng quân sao có thể

khoanh tay ngồi nhìn Hà Hiệp xâm phạm Bắc Mạc ta? Các vị hương thân phụ

lão, Thượng tướng quân Tắc Doãn lại xuống núi!”

Đám đông khẽ xôn xao, như thể từng người họ lại được nhìn thấy một tia hy vọng, bóng tối âm u trước mắt như sáng hơn đôi chút.

“Tắc Doãn thượng tướng quân, chúng ta vẫn còn Thượng tướng quân…”

“Thượng tướng quân đang ở đâu?”

“Đừng ồn,

nghe ta nói hết đã” Thuyết thư tiên sinh vừa lên tiếng, xung quanh lại

yên ắng, mọi người tập trung lắng nghe. “Tắc Doãn thượng tướng quân là

vị tướng rất giỏi cầm quân, ông ấy biết với quân lực hiện nay của Bắc

Mạc, chúng ta sẽ không đánh nổi Vân Thường, một trận chiến hai quân đối

đầu nhau sẽ chỉ hại chết số chiến sĩ ít ỏi còn lại của chúng ta. Thượng

tướng quân không thể làm vậy.”

“Thế là,

Thượng tướng quân từ biệt gia quyến, rời khỏi nơi ẩn cư. Ông ấy biết, Hà Hiệp là chủ soái của Vân Thường, không có Hà Hiệp, quân Vân Thường sẽ

tan rã. Thượng tướng quân đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đơn

thương độc mã gửi thư giao chiến với Hà Hiệp.”

Trong đoàn người bỗng vang lên tiếng “a” khe khẽ, hình như của một nữ nhân.

Mọi người

hồi hộp lắng nghe, A Hán lo lắng, nói luôn: “Trong tay Hà Hiệp bao nhiêu binh lính như thế, nếu chúng xông lên, Thượng tướng quân của chúng ta

sẽ gặp nguy hiểm.”

Thuyết thư

tiên sinh đáp: “Không đâu. Hà Hiệp tuy là một tên ma đầu, nhưng cũng là

bậc kiêu hùng hiếm có trong thiên hạ, là cao thủ kiếm thuật nổi danh.

Khi Thượng tướng quân gửi thư giao chiến tới, ông ấy đã cố ý để lộ tin

tức với các tướng lĩnh Vân Thường, nếu Hà Hiệp không dám nghênh chiến,

hoặc giở thủ đoạn, hắn sẽ bị các tướng lĩnh coi thường. Thượng tướng

quân đã ngắm trúng vào tính cách cao ngạo của Hà Hiệp.”

“Thượng tướng quân của chúng ta… có đánh được Hà Hiệp không?” Trong bóng tối, có người lo lắng hỏi.

Thuyết thư tiên sinh bỗng thở dài một tiếng, khiến trái tim của tất cả mọi người bỗng thắt lại.

“Không hề dễ dàng. Thượng tướng quân kiếm thuật cao siêu, nhưng kiếm pháp Hà Hiệp

còn có phần hơn, nếu luận thắng bại, khả năng Hà Hiệp có phần cao hơn

một chút.”

“Nếu… nếu đã không thể giành chiến thắng, sao Thượng tướng quân vẫn muốn khiêu chiến? Như thế khác nào tìm đến cái chết?”

“Đúng thế…

đúng là tìm đến cái chết.” Thuyết thư tiên sinh lại thở dài một tiếng,

trầm giọng, “Cũng có người từng hỏi tướng quân như thế. Lúc đó Thượng

tướng quân trả lời: May mắn giết được Hà Hiệp, đó là cái phúc của Bắc

Mạc, nhưng nếu không giết được Hà Hiệp mà phải mất mạng, thì đó cũng là

cái chết có ý nghĩa. Haizzz, anh hùng, Bắc Mạc chúng ta có anh hùng…”.

Thuyết thư

tiên sinh lắc đầu cảm thán một hồi, mọi người quan tâm đến sự sống chết

của Tắc Doãn, trong lòng như lửa đốt “Tiên sinh kể nốt đi, trận chiến đó thế nào?”.

“Thua rồi.” Tiên sinh ấy buông ra hai tiếng, khiến mọi người như rơi xuống vực sâu.

Thuyết thư

tiên sinh thở than: “Hôm đó, Thượng tướng quân một người một ngựa cầm

kiếm xông tới. Hà Hiệp nghênh chiến xung quanh là tướng lĩnh và quân sĩ

Vân Thường kêu gào trợ uy cho Hà Hiệp . Thượng tướng quân hiểu rằng, dù

có giết được Hà Hiệp hôm nay cũng không thể sống mà đi khỏi đây. Hai

người đều là cao thủ đương thời, bảo kiếm giao nhau tóe lửa, chiêu thức

không hề khoan nhượng, giao đấu hơn trăm chiêu, cuối cùng kiếm thuật của Hà Hiệp cao hơn, nhân lúc Thượng tướng quân sơ hở, đã đâm thẳng một

kiếm vào bụng Thượng tướng quân…”.

“A!”

“Trời ơi!”

Người người kinh hãi, ai cũng thấy nhát kiếm của Hà Hiệp như đâm thẳng vào bụng mình.

Mặc kệ đám

đông đang sục sôi, thuyết thư tiên sinh tiếp tục chì