
nh.
Cả Sính Đình và Dương Phượng cũng đưa theo hai hài nhi đến đó.
Đây là một vụ bội thu, quả cây trĩu nặng, dê khỏe ngựa béo.
Nhưng, dân
chúng trong thiên hạ vẫn bàng hoàng bất an, kẻ không may thì gặp cảnh
chết chóc, bạo ngược, áp bức, người may mắn thì gặp được nhiệt huyết anh hùng.
Sau khi thắp hương trở về, Sính Đình không hề do dự bước vào phòng, lấy Thần uy bảo kiếm trên tường xuống.
“Ta không
cần muội xuống núi vì ta.” Dương Phượng ngăn Sính Đình, hai mắt đỏ hoe
nhưng vô cùng kiên định, “Sính Đình, đừng vì người khác mà ép bản thân
làm những điều mình không muốn”.
“Muội không
vì tỷ, mà vì chính bản thân muội.” Sính Đình ôm kiếm vào lòng, chậm rãi
quay lại, ánh mắt sáng lấp lánh, nói rõ từng tiếng, “Muội phải vứt bỏ
những oán hận ngu ngốc, để đi tìm nam nhân thân yêu của mình, phụ thân
của Trường Tiếu. Muội muốn chàng yêu thương, bảo vệ muội, để mẫu tử muội không bao giờ chịu chèn ép và sỉ nhục như thế này, không bao giờ phải
chứng kiến những thảm cảnh thế này”.
Làn môi xinh khẽ nhướng lên, nở nụ cười tự tin đẹp đến lạ thường.
“Dương Phượng, cũng giống như Tắc Doãn, việc này muội làm hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, là tâm nguyện của muội.”
Nàng nói với A Hán đã gọi đến từ trước: “A Hán, chỗ huynh vẫn còn một con ngựa, đúng không? Cho ta mượn được không?”.
“Cô nương cần ngựa làm gì?”
Sính Đình ôm bảo kiếm, cười dịu dàng: “Ta phải đi tìm một người, nam nhân có thể
đánh bại Hà Hiệp. Chặng đường này có thể rất dài, vì thế ta phải mượn
ngựa của huynh. Còn nữa, nhờ huynh đỡ đần Dương Phượng, chăm sóc Trường
Tiếu”.
Dương Phượng nhìn theo dáng hình tha thướt của hảo hữu, cố nén nỗi đau trong lòng mà gạt nước mắt, ra vẻ ung dung tự tại: “Thời thế loạn lạc, Trấn Bắc vương đã mất tích lâu như vậy, muội một thân một mình biết đi đâu tìm
người?”.
“Tỷ đừng
lo”. Ánh mắt Sính Đình sáng như sao, giọng nói vô cùng êm ái, lại có
phần kiên định, “Chỉ cần chàng còn sống, nhất định muội sẽ tìm thấy
chàng”.
Dân chúng thành đô Vân Thường chào đón Phò mã của họ vinh quang trở về với nghi thức long trọng nhất.
Hà Hiệp cưỡi trên lưng con chiến mã to lớn, đi giữa sự chào đón ca ngợi của mọi
người. Phi Chiếu Hành cầm dây cương, thúc ngựa theo sau, không dám đi
ngang hàng với Hà Hiệp, mà lùi xuống nửa thân ngựa, hạ giọng hỏi: “Phò
mã, sau khi vào vương thành, chúng ta có đến vương cung trước không?”
Hà Hiệp lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Sao phải đến vương cung trước? Đông Chước đang đợi chúng ta ở phủ phò mã.”
Về đến phủ
Phò mã, đúng là Đông Chước đang đợi họ bên trong. Thế lực Hà Hiệp lên
như diều gặp gió, khiến vị thế của Đông Chước cũng không ngừng tăng lên, hắn gần như quản lý toàn bộ sự vụ lớn nhỏ ở thành đô.
Ba người Hà
Hiệp, Đông Chước, Phi Chiếu Hành vào thư phòng. Lần hội đàm này không có mặt bất cứ vị quan Vân Thường nào, nên họ nói năng cũng không phải
kiêng dè.
Hà Hiệp hỏi: “Đám quan Vân Thường đó nói thế nào?”.
“Tạm thời
không có vấn đề gì, nhưng họ vẫn rất thương xót vương tộc Vân Thường.”
Đông Chước luôn ở lại thành đô giám sát mọi chuyện, nên hắn nắm rõ tình
hình các quan Vân Thường như lòng bàn tay.
Phi Chiếu
Hành nói: “Nếu để tiểu Kính An vương lên ngôi đại vương là làm trái với
pháp luật Vân Thường. Bởi dù tiểu Kính An vương có lập được bao nhiêu
công trạng cũng vẫn không phải huyết thống của vương tộc Vân Thường.”
Đông Chước
lên tiếng: “Ta đã thăm dò vài vị đại thần đức cao vọng trọng trong thành đô, xem thái độ, họ đều không mấy tán thành việc lập tân quốc, suy tôn
tân vương”.
Vẻ mặt không vui, Hà Hiệp cười gằn: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Mấy chục vạn đại quân đang ở trong tay ta, họ dám gây khó dễ cho ta, không lẽ lại muốn
đi theo vết xe đổ của Quý Thường Thanh?”.
“Các tướng
lĩnh trong quân cũng từng nhận được trọng ân của vương thất Vân Thường, e là cũng sẽ không ủng hộ cách làm của tiểu Kính An vương”, Phi Chiếu
Hành an ủi, “Việc này thực ra không khó, chỉ là một vài kẻ trung thành
ngu xuẩn gây rối. Đến một ngày vương thất Vân Thường biến mất, họ chẳng
còn chỗ dựa, chắc chắn sẽ chạy ngay đến bên tiểu Kính An vương. Tới lúc
đó, sẽ chẳng còn ai phản đối tân vương lên ngôi, quốc danh, quốc hiệu có thể đặt lại”.
Nghe ý tứ
của Phi Chiếu Hành, rõ ràng là muốn ra tay với Công chúa, Đông Chước
cũng không có tình cảm gì với vương thất Vân Thường, nhưng Công chúa đối với Hà Hiệp trước nay không bạc, giết Công chúa thì thật bất nghĩa, sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, hạ giọng: “Công chúa đã bị giam lỏng trong
cung, sẽ không thể uy hiếp chúng ta, hà tất phải đuổi giết đến cùng? Hơn nữa, trong bụng Công chúa đang mang cốt nhục của thiếu gia.”
Đã phải
chứng kiến cảnh đấu đá tranh giành lẫn nhau trong vương triều Quy Lạc,
nên hiểu rõ nội tình, hơn nữa bản thân lại là nam nhân thực tế, Phi
Chiếu Hành thẳng thắn nói: “Chỉ cần có nữ nhân thì lo gì không có người
nối dõi? Bây giờ tiểu Kính An vương nhìn thì vẻ vang là thế nhưng thực
chất nền tảng vẫn chưa vững chắc. Xác lập danh hiệu, chính thức lên ngôi sớm ngày nào…”
“Chiếu
Hành…”, Hà Hiệp vẫn đứng ch