Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328780

Bình chọn: 9.5.00/10/878 lượt.

ắp tay sau lưng bên cửa sổ bỗng lên tiếng,

“Đừng tranh luận nữa. Ngươi vừa về, nghỉ ngơi trước đi đã”

Phi Chiếu Hành hơi sững lại, rồi nhìn sang Đông Chước mặt khó đăm đăm, giọng rất biết điều: “Chiếu Hành xin cáo lui.”

Đợi Phi Chiếu Hành ra khỏi thư phòng, Hà Hiệp mệt mỏi thở dài, nói: “Đông Chước, ngươi theo ta từ nhỏ, muốn nói gì cứ nói.”

Đại quân của Hà Hiệp chinh phạt nam bắc, Đông Chước tuy ở lại thành đô nhưng đều

nghe và biết mọi hành tung của đội quân Vân Thường. vốn có bao chuyện

muốn đợi Hà Hiệp về để nói cho bằng hết, song lúc này Hà Hiệp hỏi đến,

Đông Chước chợt thấy lòng mình khựng lại.

Đông Chước

từ nhỏ lớn lên trong vương phủ Kính An, chứng kiến thiếu gia từ một nhi

tử được phụ mẫu hết lòng cưng chiều thành tội thần bị truy tìm khắp nơi, tận mắt nhìn thiếu gia giày công hoạch định để trở thành Phò mã Vân

Thường, rồi bị thế lực ngoan cố trong triều đình Vân Thường chèn ép đến

không thể ngẩng đầu, chịu mọi ai oán, lại chứng kiến thiếu gia xoay

chuyển tình thế, quét sạch thù nhà.

Bao nhiêu

thăng trầm, bao nhiêu vất vả, danh tướng được muôn dân ngưỡng mộ và sợ

sệt đang đứng ở đây đã phải trải qua bao lận đận, Đông Chước là người rõ hơn ai hết.

Chắc đã phải chịu quá nhiều vất vả, mọi nỗi uất ức, nên sau khi nắm quyền, tính tình Hà Hiệp ngày càng bạo ngược, thủ đoạn ngày càng tàn độc, ngay cả Đông

Chước cũng thấy lạnh lòng.

Đông Chước ngẩng lên nhìn Hà Hiệp .

Thiếu gia

vẫn anh tuấn kiệt xuất, vẫn khoáng đạt như thuở ban đầu, nhưng sao càng

nhìn càng thấy xa cách, mơ hồ, giống như giữa hai người bị chắn bởi một

lớp sương mù, ngăn thêm khoảng cách.

“Thiếu gia…” Giong Đông Chước mang vẻ cầu khẩn, “Nếu tha được thì tha. Quý gia tội

đáng phải chịu, nhưng Công chúa không giống thế. Lẽ nào trong lòng thiếu gia lại thật sự không có chút tình cảm nào dành cho Công chúa?”.

Hà Hiệp đứng đó, lặng lẽ nghe những lời của Đông Chước. Vẻ bạo ngược lúc bước vào

dần biến mất, ánh mắt Hà Hiệp có thêm vài phần hiền hòa rất đỗi quen

thuộc.

Khoảnh khắc đó, dường như Hà Hiệp lại quay về là vị thiếu gia phong lưu đa tình trong phủ Kính An.

“Liên quan

đến chính sự và quyền lực, liệu còn chỗ nào cho tình nghĩa dung thân?”

Bên cạnh chỉ có mỗi mình Đông Chước, danh tướng Hà Hiệp bất bại, Phò mã

đắc chí bỗng nở nụ cười chua chát thoáng chút bất lực, “Đông Chước,

ngươi theo ta mười mấy năm, trước đây ta có là một người vô tình vô

nghĩa thế này không?”

Dưới một người và trên vạn người chỉ là một ảo ảnh xúc động lòng người.

Vương phủ

Kính An nắm giữ quân quyền, gia thế hiển hách, nhưng chỉ một vương lệnh

của Quy Lạc vương, trong phút chốc cả vương phủ đã hoàn toàn sụp đổ,

người chết nhà tan.

Phò mã thì

sao? Diệu Thiên là nữ tử yếu mềm không hiểu việc binh, có thể chẳng để ý đến những nỗ lực mà Hà Hiệp đã phải lao tâm khổ tứ, mà dễ dàng ngăn

chặn đại chiến giữa Đông Lâm và Vân Thường tửng chừng như sẽ xảy ra

trong thoáng chốc.

Còn Hà Hiệp

đã mãi mãi mất đi nụ cười và tiếng đàn của Sính Đình. Khi trở về, hắn

chỉ còn lại phòng không lầu trống, lá rụng đầy sân,

Bài học kinh nghiệm đã quá nhiều…

Hà Hiệp nhắm chặt hai mắt, giấu đi sự mệt mỏi và bất lực.



Tiếng vó ngựa xé tan bầu trời tứ quốc, kẻ

thắng giương oai giễu võ, mặc sức giết chóc, người bại thương tích đầy

mình, chết không toàn thây.

Bạc vàng ban thưởng, rượu say thỏa thích, ca hát tưng bừng. Sau các trò hưởng lạc

hoang phí cực độ là dân hoảng hốt không chỗ bấu víu trong thời thế loạn

lạc và nghĩa quân các nước chạy trốn tìm nơi ẩn náu.

Tạm thời

chưa bị khói lửa chiến tranh lan đến chỉ có nơi rừng rậm ken dày, hiểm

trở đến nỗi chính quân Vân Thường cũng thấy chiếm được cũng chẳng làm

gì. Rừng rậm Bách Lý nằm ở biên giới Bắc Mạc, kéo dài hàng trăm dặm, cây cối ken dày đến nỗi ánh mặt trời không thể chiếu đến tận cùng, bên

trong ẩn giấu bao loài ác thú trùng độc.

Ngay cả

những tiều phu, thợ săn quanh năm sinh sống ở đó cũng chỉ dám mưu sinh

nơi bìa rừng, ít người dám vào sâu bên trong khu rừng thần bí này.

Có ai còn nhớ, trong cảnh rừng rậm ken dày ấy có một ngọn núi.

Đỉnh Điển Thanh.

Trên đỉnh

núi sừng sững kiêu ngạo đó từng có một nữ tử thống soái ngàn quân, ngồi ở đầu nguồn dòng nước bên lưng chừng núi, khẽ vốc một vốc nước.

Nước suối trong như đôi mắt nàng, nước suối ngọt tựa tiếng ca của nàng.

Nàng có tài đàn lay động lòng người, những ngón tay thanh mảnh ấy đã bị ép phải nắm giữ quân quyền Bắc Mạn.

Lúc đó, dẫn đại quân đóng tại chân núi, sóng đôi với đội quân của nàng đó là danh tướng nức tiếng khắp thiên hạ, Trấn Bắc vương.

Hôm ấy, giết chóc, âm mưu, quỷ kế đã lần lượt diễn ra nơi đây, cuối cùng cũng chỉ để tác thành cho nàng…

…Và chàng.

Cảnh đời dâu bể còn chưa kết thúc, chuyện cũ lại không thể quay trở lại.

Liệu có ai

hiểu được nỗi thê lương trong hình bóng yếu mềm sắp gieo mình xuống vực

sâu muôn trượng, sự kiên nghị khi một lần nữa họ thề dưới ánh trăng, và

cả cảm giác ngọt ngào khi họ áp tai kề má cùng cưỡi trên lưng ngựa? Còn

nữa, lúc cầu treo Vân Nha bị đứt, hai người lơ lửng trên khôn


XtGem Forum catalog