
n theo mệnh lệnh của Phò mã, thận trọng bảo vệ Diệu Thiên công chúa – chủ nhân trên danh nghĩa của Vân Thường.
“ Phò mã.”
“Tham kiến Phò mã…”
Bước qua mấy vòng thị vệ, cuối cùng Hà Hiệp cũng đến khoảng sân tinh tế nhất vương
cung. Hà Hiệp ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú khí phách của mình, nhìn lên.
Hà Hiệp đã thấy Diệu Thiên.
Trên lầu
cao, thê tử hoài thai sáu tháng của Hà Hiệp đang ngồi bên cửa sổ. Diệu
Thiên đã vứt bỏ phục sức công chúa rườm rà hoa lệ, thay bằng chiếc áo
lụa một màu thanh thoát, mái tóc như thác đổ, dịu dàng xõa xuống vai.
Thấy Diệu Thiên, một cảm giác phức tạp khó gọi tên trào dâng trong lòng Hà Hiệp.
Nàng là ngọn nguồn quyền lực của Hà Hiệp, trong lúc hắn gặp hoạn nạn khốn khổ nhất, nàng đã đem đến cho hắn một tia hy vọng mới.
Nhưng, nàng cũng là chướng ngại ngăn cản Hà Hiệp nắm được quyền lực.
Một ngày vương tộc Vân Thường còn tồn tại, Hà Hiệp sẽ không thể có đội quân tận trung với mình để lập nên tân quốc.
Hà Hiệp sẽ không thể bước lên vương vị.
Dù có mở
rộng thêm bao nhiêu lãnh thổ, hắn cũng là một vị Phò mã của Vân Thường,
hoặc phụ thân của quân vương Vân Thường trong tương lai.
Hắn vẫn phải quỳ gối trước thê tử của mình, sau này vẫn phải hành lễ với nhi tử của mình.
Hà Hiệp tâm trạng nặng nề, chầm chậm bước lên bậc thềm.
“Công chúa.”
Diệu Thiên
ngồi bên cửa sổ, nghe thấy giọng phu quân, hồi lâu mới từ từ quay lại,
khuôn mặt đẹp nhợt nhạt, khẽ nói: “Cuối cùng Phò mã cũng chịu đến gặp
thiếp”.
Hà Hiệp trịnh trọng hành lễ với nàng, rồi tiến lên mấy bước, ngồi đối diện Diệu Thiên: “Công chúa có khỏe không?”.
“Thiếp rất
khỏe.” Diệu Thiên từ tốn đáp một câu, ánh mắt nhìn xuống vai Hà Hiệp,
thần sắc thay đổi, rồi ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản, hỏi, “Phò mã
có khỏe không?”.
Hà Hiệp cúi
đầu, nhìn xuống vai mình, lãnh đạm: “Tắc Doãn gửi thư giao chiến, không
hổ là thống lĩnh cao nhất của quân Bắc Mạc, cuối cùng cũng có thể đả
thương ta. Công chúa có lo cho ta không?”.
Hà Hiệp nhìn thẳng vào mắt Diệu Thiên, thấy trong đó chứa đựng nỗi thất vọng, đau
lòng không thể che giấu và cả sự hận thù như trong dự liệu của mình.
“Công chúa hận ta sao?”, Hà Hiệp thở dài.
“Nếu nói phải, Phò mã có giết thiếp không? Giống như đã giết Thừa Tướng và những người khác”.
Khuôn mặt anh tuấn thoáng nỗi thương tiếc, Hà Hiệp đứng dậy, đỡ Diệu Thiên đứng theo: “Công chúa hãy theo ta”.
Hà Hiệp dẫn theo Diệu Thiên đến hiên ngoài trên lầu cao, nhìn ra bốn phía.
“Công chúa
xem, chiến mã của chúng ta đã đi khắp thiên hạ không còn cửa ải nào có
thể ngăn nổi đại quân Vân Thường. Đất đai của tứ quốc đã thuộc về Vân
Thường, lời hứa của Hà Hiệp với Công chúa sắp được thực hiện. Chúng ta
là phu thê, chẳng lẽ Công chúa lại không vui mừng cho ta?”
Diệu Thiên
nhìn xuống, hồi lâu môi hồng mới động: “ Phò mã, thiếp nên vui mừng vì
Phò mã sắp có được thiên hạ, hay nên buồn thương cho vương tộc Vân
Thường sắp đi hết đoạn đường?”.
“Công chúa?”
Diệu Thiên
bỗng ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay Hà Hiệp, dịu giọng khẩn cầu: “Nếu Phò mã vẫn còn chút tình cảm với Diệu Thiên, xin chàng hãy lập lời thề, quyết
không lập tân quốc. Hãy hứa với Diệu Thiên, vương tộc Vân Thường sẽ
không biến mất trong cuộc chinh chiến liên tiếp thắng lợi này”.
Nàng nhìn
vào đôi mắt sáng như sao của Hà Hiệp. Diệu Thiên tuy bị giam lỏng, nhưng vẫn là người cao nhất của vương tộc Vân Thường, nắm giữ vương quyền
được cả quốc gia công nhận. Hà Hiệp nhất thời không dám nhìn vào mắt
Diệu Thiên, giằng ra khỏi tay nàng, quay lưng lại, thở dài: “Sao công
chúa lại nghĩ thế? Chúng ta là phu thê, dù ta có là đại vương, Công chúa cũng sẽ trở thành vương hậu, thân phận vẫn tôn quý. Hơn nữa, công chúa
đang mang trong mình cốt nhục của ta…”.
Nàng gằn từng tiếng: “Hài nhi trong bụng thiếp mới là đại vương tương lai”.
Nghe thấy giọng nói của Diệu Thiên đã trở nên lạnh lùng, Hà Hiệp quay lại, dịu dàng: “Công Chúa…”.
“Phò mã đừng nói nữa, hãy về đi”, Diệu Thiên kiên quyết ngắt lời Hà Hiệp.
Hà Hiệp sững lại.
Khuôn mặt
bình tĩnh, Diệu Thiên đứng đó với vẻ tôn quý ung dung thiên bẩm và sự
kiêu ngạo từ trong cốt cách. Khoảnh khắc ấy, Hà Hiệp cảm nhận sâu sắc,
thê tử xinh đẹp dịu dàng, luôn xiêu lòng trước lời lẽ đường mật của phu
quân thực ra từ đầu đến cuối, chỉ đại diện cho một vương tộc già nua.
Rừng rậm Bách Lý.
Gian nhà gỗ giờ tràn đầy hân hoan và sức sống.
Tuy rất yên tĩnh, nhưng niềm vui trong đó thật khiến người ta không thể ngó lơ.
Hai con người hạnh phúc đang kề bên nhau trên chiếc giường gỗ, không sao đi vào giấc ngủ.
“Sao đêm nay sáng quá”. Sở Bắc Tiệp ôm lấy Sính Đình cứ ngỡ đã mất đi nay bỗng trở về.
Sính Đình bật cười.
“Có gì buồn cười thế?”
“Cuối cùng
Vương gia cũng chịu lên tiếng.” Nàng cười dịu dàng, thấy Sở Bắc Tiệp
nhìn mình chăm chăm thì xấu hổ hỏi: “ Vương gia nhìn gì?”.
Nhìn hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới cảm thán: “Sính Đình, nàng thật đẹp”.
Trong lòng vô cùng cảm động, Sính Đình khẽ nói: “Vương gia gầy đi nhiều. Đều tại Sính Đình không tốt”.
“Việc này
không liên quan đến nàng, là ta cam tâm tì