
tin cẩn vào, hạ lệnh:
“Lập tức truyền quân lệnh của ta, nói rằng phát hiện trong thành đô có
thích khách Quy Lạc, toàn thành giới nghiêm, bất cứ ai cũng không được
tùy tiện ra phố.”
Sau khi ra
thiết quân luật, Hà Hiệp nói với Đông Chước: “Phần lớn các quan văn
trong danh sách đều đang ở thành đô, hãy lấy lý do giới nghiêm, cử tướng sĩ đến trông coi các phủ đệ, cẩn thận không được để lộ tin tức ra
ngoài”.
Đông Chước đáp một tiếng, rồi đích thân đi dặn dò, bố trí.
“Có một việc cần Chiếu Hành lập tức đi làm”, Hà Hiệp quay sang nhìn Phi Chiếu Hành,
“Các tướng lĩnh trong cung đều nhận ân huệ của ta, tin phục ta. Nếu Vân
Thường có biến lớn, sẽ rất nhiều người chọn ủng hộ ta, nhưng Đại tướng
quân Thương Lộc lại không nằm trong số đó. Thương Lộc đời đời nhận trọng ân của vương thất Vân Thường, ngu muội hết mức, làm người cứng nhắc,
không biết ứng biến. Nếu ta chính thức lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ là
người đầu tiên trong quân phản đối”.
Nói tới đây, Phi Chiếu Hành hiểu ngay: “Phò mã cứ giao phó”.
“Nay Thương
Lộc đang đóng quân tại Bắc Mạc. Ta sẽ viết một đạo quân lệnh bảo hắn
trong ngày hôm nay phải lập tức xuất phát đến Quy Lạc, tìm cơ hội quyết
chiến với Đại tướng Quy Lạc Nhạc Chấn. Ngươi nhận lấy quân lệnh, tự mình đi một chuyến đến Bắc Mạc tuyên lệnh. Còn nữa, ta muốn ngươi dẫn theo
cánh quân Úy Bắc cùng Thương Lộc tiêu diệt đại quân của Nhạc Chấn. Trận
chiến này, Thương Lộc là phó tướng, ngươi là chủ tướng. Ngươi biết nên
làm thế nào rồi chứ?”
Phi Chiếu
Hành là người nhanh nhạy, nghe vậy liền gật đầu: “Tướng quân trăm trận
chết, tráng sĩ mười năm về. Hai quân giao chiến, khó tránh được tử
thương, Thương Lộc thân là đại tướng Vân Thường, hy sinh trên sa trường
cũng là hợp tình hợp lý. Phò mã cứ yên tâm”.
Hà Hiệp lấy
bút viết hai vương lệnh, một cho Thương Lộc, một giao cho Phi Chiếu Hành nắm giữ đại quyền chủ tướng trận chiến với Quy Lạc này. Viết xong, Hà
Hiệp đặt bút xuống, cười nhạt: “Thương Lộc phải xử lý, Nhạc Chấn cũng
không thể cho qua. Lần này huy động đến hai cánh quân là thừa binh lực.
ta chỉ lo tình chủ tớ giữa ngươi và Nhạc Chấn ngày trước, sợ đến lúc lâm trận ngươi lại mềm lòng”
Phi Chiếu
Hành cung kính nhận lấy quân lệnh, đáp: “Chiếu Hành vì Nhạc gia vào sinh ra tử, để đổi lấy kết cục “thố tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn[2'>”, còn đâu tình chủ tớ. Nhạc Chấn tài năng tầm thường, chỉ dựa vào công lao
của tổ tông mà thành đại tướng quân, thuộc hạ nhất định phải đánh cho
hắn tan tác”. Nói xong, Phi Chiếu Hành cẩn thận cất hai vương lệnh vào
người, rồi hạ giọng, “Phò mã, vương cung…”
[2'> “Thố tử
cẩu phanh, điểu tận cung tàn” nghĩa là “thỏ chết thì chó săn bị đem nấu, chim chết thì cây cung bị cất đi”, ý chỉ kết cục nhận được là sự vong
ân bội nghĩa.
Hà Hiệp cắt ngang: “Ta sẽ xử lý. Ngươi cứ đi đi”.
Hà Hiệp đuổi lui Phi Chiếu Hành, thư phòng hoa lệ bỗng trở nên yên tĩnh.
Hà Hiệp đứng đó hồi lâu, rồi lấy trong người ra bức thư do chính tay Công chúa viết. Hà Hiệp đặt bức thư đã vò nát mấy ngày trước trong lúc giận dữ lên bàn, chậm rãi vuốt thẳng ra, xem lại một lượt. Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh,
đôi mắt sắc sảo sáng quắc, không biết ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ phức
tạp.
Dặn dò xong, Đông Chước liền quay lại, vừa bước vào thư phòng, thấy bóng Hà Hiệp
bỗng sững người, một bàn chân vẫn còn ở nguyên ngoài bậu cửa.
Hà Hiệp như
đang chất chứa bao nỗi âu sầu, vóc dáng cao lớn nặng hơn núi, dù có dùng sức lực toàn thân e là Đông Chước cũng không thể dịch chuyển.
“Đông Chước à? Vào đi.”
Đông Chước
đang đứng sững ngoài cửa, nghe Hà Hiệp gọi liền bước vào, chậm rãi tiến
đến bên bàn, đứng cạnh thiếu gia, cúi xuống, nhìn vương lệnh do chính
Công chúa Diệu Thiên viết đang đặt trên bàn. Đương nhiên là Đông Chước
biết rõ trong đó viết những gì, bèn thở dài một tiếng, hạ giọng hỏi Hà
Hiệp: “Thiếu gia định xử trí Công chúa thế nào?”
“Các ngươi
đều hỏi ta cùng một câu hỏi khó.” Hà Hiệp cười chua chát rồi mím làn môi mỏng, khuôn mặt lạnh lẽo hơn thường ngày: “Nếu bức thư này đến được tay các quan, còn ta vẫn đang ở ngoài thành đô, một khi bọn họ khởi sự
thành công, cứu được Công chúa, lòng quân Vân Thường sẽ dao động.”
“Thiếu gia…”
Hà Hiệp mặc
kệ Đông Chước, tiếp tục trầm giọng: “Công chúa nắm giữ đại cục lại xuất
hiện trước mặt thần dân, dù ta có bao nhiêu chiến công, đánh thắng bao
nhiêu trận, đạt được bao nhiêu thắng lợi hiển hách, binh sĩ của đại quân Vân Thường cũng vẫn dần quay lưng lại với ta. Bởi đối thủ của ta là chủ nhân Vân Thường. Quân lính và chúng dân không biết lựa chọn một người
có tài, mà chỉ biết đến sự trung thành ngu xuẩn, chỉ biết tận trung với
vương thất”.
Từng tiếng
Hà Hiệp nói ra đều như tạc bằng băng. Đông Chước nghe thấy mà rùng mình, khẽ mấp máy môi, định nói gì, nhưng bỗng thấy lưỡi như tê cứng, không
nói được lời nào.
Sự thật là,
giả dụ Diệu Thiên có cơ hội phế bỏ quyền lực của Hà Hiệp, Hà Hiệp sẽ
thất bại thảm hại. Vương lệnh viết rõ ràng rằng: Phò mã mưu đồ thành lập tân quốc là tội danh mưu phản, sẽ bị xử cực hình.
Không k