
ghe thấy hai tiếng đó, Nhược Hàn như bị sét đánh giữa trời quang.
Không thể nào, người đó không thể nào…
Ánh mắt Thượng tướng quân từ từ nhìn qua.
Nam nhân cao lớn bên cạnh Sính Đình tháo chiếc mũ rộng vành xuống, để lộ khuôn mặt
góc cạnh, mắt hổ sáng quắc. ánh nhìn vừa chạm phải Nhược Hàn, chàng liền cười nói: “Lần trước Sở Bắc Tiệp nửa đêm xông vào doanh trại Bắc Mạc,
thực là vì nóng lòng muốn tìm thê tử. Đã mạo phạm, mong Thượng tướng
quân lượng thứ!”.
Thân hình rắn chắc, sừng sững như núi, chính là Trấn Bắc vương đã không rõ tung tích bấy lâu nay.
Như thể sóng dữ ập tới, lớp sau mạnh hơn lớp trước, Nhược Hàn đã gặp bao bão táp,
nhưng lúc này cũng phải sững sờ hồi lâu, nhìn Sở Bắc Tiệp như người gặp
ma.
Hai danh tướng đương thời, ngoài Hà Hiệp, hóa ra người kia vẫn còn tồn tại.
Uy vũ vẫn đây, ánh mắt tự tin ngạo mạn nhìn thiên hạ vẫn như xưa.
“Thượng
tướng quân có bằng lòng vứt bỏ thù hận cũ giữa Đông Lâm và Bắc Mạc, đi
theo vương gia, chống lại Hà Hiệp ?” Giọng Sính Đình như từ một nơi xa
xăm truyền đến bên tai Nhược Hàn, để lại từng hồi vang vọng.
Ánh mắt trĩu nặng suy tư của Nhược Hàn nhìn về phía Sở Bắc Tiệp. Người này từng dẫn
quân xâm phạm, suýt chút nữa đã hủy hoại cả Bắc Mạc, sau đó lại mạo hiểm xông vào doanh trại Bắc Mạc, xoay cho Nhược Hàn trở tay không kịp để
lừa lấy tung tích của Thượng tướng quân Tắc Doãn.
Nhưng, người ấy đích xác là vị tướng tài duy nhất trên thế gian này có thể đối chọi với Hà Hiệp .
“Thượng tướng quân?”. Không biết từ lúc nào, Sâm Vinh đã đến từ lúc nào, khẽ đẩy một cái.
Nhược Hàn
sực tỉnh. thấy ánh mắt của Sính Đình và mọi người đều dồn vào mình,
Nhược Hàn ngẩng đầu nhìn, các tướng sĩ trên thành lầu đang lặng lẽ nhìn
xuống, quan sát Sở Bắc Tiệp danh tướng lừng lẫy.
Tất cả như đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Nhược Hàn.
Nhược Hàn
ngẩng lên, hỏi: “Các tướng sĩ đều đã thấy cả rồi. Người này là Đông Lâm
Trấn Bắc vương, là Sở Bắc Tiệp suýt chút nữa đã tiêu diệt cả Bắc Mạc ta. Nay người đó đến đây, muốn chúng ta đi theo để chống lại đội quân Hà
Hiệp . các ngươi nói xem, chúng ta có nên cự tuyệt không?”.
Xung quanh nhất tề yên lặng, không có cả một tiếng ho.
Nhược Hàn hỏi thêm lần nữa, bốn bề vẫn lặng ngắt.
“Được…”, Nhược Hàn nhìn quanh, “Ta hiểu rồi”.
Nhược Hàn
nhìn về phía Sở Bắc Tiệp, trầm giọng: “Vương tộc Bắc Mạc đã bị Hà Hiệp
tiêu diệt hoàn toàn, đất đai Bắc Mạc cũng bị đại quân Vân Thường thỏa
sức giày xéo. Lúc này, việc ngu xuẩn nhất là không bước qua được mối thù năm xưa giữa Bắc Mạc và Đông Lâm… Ai có thể đánh bại Hà Hiệp, giải cứu
chúng dân đang sinh sống trên mảnh đất này, Nhược Hàn sẽ phong người đó
làm chủ soái, nguyện đi theo chinh chiến trên sa trường”.
Sở Bắc Tiệp nở nụ cười, khuỷu tay khẽ động, một âm thanh khỏe khoắn và dứt khoát vang lên.
Dưới ánh mặt trời, hàn quang của Thần uy bảo kiếm nổi danh thiên hạ soi rọi bốn bề, Trấn Bắc vương đã rút kiếm ra khỏi bao.
“Ta sẽ đánh bại Hà Hiệp, giải cứu chúng dân đang sinh sống trên mảnh đất này. Các tướng sĩ có bằng lòng theo ta không?”
Mọi người đều nghe thấy âm thanh thấp trầm mà ẩn chứa sức mạnh của Sở Bắc Tiệp.
Bốn bề yên ắng hơn cả khi nãy.
Sự yên ắng đến ngột thở.
“Có ai bằng lòng đi theo Sở Bắc Tiệp?”, Sở Bắc Tiệp cao giọng hỏi.
Sính Đình chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt nhuốm vàng vì bụi đất.
“Ta!”, có người cất tiếng.
“Ta!”, một giọng khác vang lên.
“Ta!”, có người hét thật to.
“Ta bằng lòng!”
“Ta!”
“Ta, và cả ta nữa!”
“Ta!”
“Ta!”
…
Lời đáp to như sấm, cả cổ thành bừng lên những tiếng gầm vang nối tiếp nhau.
Đi theo Trấn Bắc vương.
Đi theo kẻ
thù năm xưa của Bắc Mạc, đi theo nam nhân có thể đuổi nỗi tuyệt vọng ra
khỏi mảnh đất này, đi theo danh tướng có thể đánh bại được Hà Hiệp .
Đại vương đã chết, vương cung cũng không còn, quê hương bị giày xéo, phụ mẫu thê nhi bị binh mã Vân Thường lăng nhục đủ bề.
Nhưng, họ có khao khát muốn sống tiếp, có dũng khí không chịu khuất phục, có ý chí
chiến đấu không bao giờ tan rã, có bầu nhiệt huyết sẵn sàng đổ máu để
bảo vệ mảnh đất quê hương, và có cả… Trấn Bắc vương.
“Trấn Bắc vương!”
“Trấn Bắc vương! Đánh bại Hà Hiệp!”
“Đánh bại Hà Hiệp! Đánh bại Hà Hiệp! Đuổi sạch quân Vân Thường…”
Cổ thành Giang Linh sục sôi.
Trên từng
khuôn mặt trẻ tuổi, ngoài bụi đất, cáu bẩn, vết thương, dấu máu, còn cả
nụ cười xúc động và những giọt nước mắt lăn tròn.
Đôi mắt to
rộng cũng trào ra hai dòng lệ xúc động, Nhược Hàn rút kiếm, bước lên
trước, hét vang: “Nhược Hàn xin thề với kiếm, từ giờ trở đi, ta không
còn là thượng tướng quân Bắc Mạc nữa, ta chỉ là tướng lĩnh Nhược Hàn của Trấn Bắc vương! Mong Trấn Bắc vương cũng ghi nhớ lời thề của mình!”.
“Ta sẽ đánh
bại tất cả những kẻ khiến sinh linh lầm than, bao gồm cả Hà Hiệp .” Sở
Bắc Tiệp trầm giọng trả lời, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn về phía Sính
Đình, “Bởi ta đã hứa với nữ nhân thân yêu nhất lòng mình là sẽ mang đến
cho nàng một thiên hạ thái bình”.
Sính Đình
không ngờ, ngay lúc này, Sở Bắc Tiệp lại bày tỏ tình yêu trước tất cả
mọ