Pair of Vintage Old School Fru
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328382

Bình chọn: 7.00/10/838 lượt.

i người. Tuy rằng tiếng reo hò nổi lên khắp nơi, chỉ có Nhược Hàn, Sâm Vinh và mấy người quen thuộc đứng bên nghe thấy câu nói ấy nhưng hai gò má nàng đã đỏ bừng, không biết ứng phó thế nào. Nàng cúi xuống, một lúc sau mới miễn cưỡng khôi phục lại vẻ ung dung khi trước, khẽ khàng đưa

ra chủ ý: “Nay sĩ khí đang mạnh, chính là lúc cần danh chính rồi ngôn

mới thuận. đây là cánh quân đầu tiên của vương gia sau khi tái xuất,

liệu có nên lấy một danh hiệu chính thức? Ví như… Trấn Bắc quân”.

Lời nói của

nàng còn chứa đựng cả một ý khác. Sở Bắc Tiệp lần này tập hợp tàn binh

các nước để đối phó với quân Vân Thường, như vậy trong quân của Sở Bắc

Tiệp ngoài binh sĩ Đông Lâm còn có cả binh sĩ những nước còn lại, nên

tuyệt đối không thể dùng hai chữ “Đông Lâm”, để tránh cho tướng sĩ các

nước tham chiến khác buồn phiền.

Sở Bắc Tiệp

dẫn binh nhiều năm, sao không nghe ra ý của Sính Đình, nên cười gật đầu

nói: “Đúng, ta nên đặt một cái tên”. Sở Bắc Tiệp khua kiếm chém ngang

bầu trời, hét lên, “Các tướng sĩ hãy im lặng, nghe ta nói câu này!”.

Sở Bắc Tiệp vừa lên tiếng, xung quanh lập tức yên ắng, chờ đợi vị chủ soái vô địch này cất lời.

“Từ nay trở

đi, chúng ta sẽ thành đội quân đối kháng Hà Hiệp ”, Sở Bắc Tiệp chậm rãi nói, “Đại quân này không gọi là Trấn Bắc quân, cũng không gọi là Bắc

Tiệp quân, càng không phải Đông Lâm quân. Tên của đội quân này sẽ là

Đình quân!”

Sính Đình khẽ kêu lên một tiếng, vẻ không thể nào tin, nhìn về phía Sở Bắc Tiệp.

“Sẽ có người hỏi, tại sao lại là Đình quân?” Sở Bắc Tiệp giơ cánh tay to khỏe ôm lấy Sính Đình nhỏ bé, kéo vào lòng mình, cất cao giọng, “Bởi vì nữ nhân

thân yêu nhất của ta tên là Bạch Sính Đình . ta đã hứa với nàng, sẽ vì

nàng mà dẹp yên loạn lạc, đem lại cho nàng một thiên hạ yên vui, ta

khiêu chiến với Hà Hiệp vì muốn bảo vệ Sính Đình, bảo vệ điều quý giá

nhất trong cuộc đời Sở Bắc Tiệp”.

“Các tướng

sĩ, các vị đi theo ta không vì quyền lực, tiền tài, đất đai, không để

đáp ứng dã tâm của những quý nhân muốn tranh quyền đoạt thế, cũng chẳng

phải bị vương lệnh thúc ép, càng không phải vì Sở Bắc Tiệp ta”

“Rốt cuộc vì điều gì mà phải mạo hiểm theo ta?”

“Chẳng lẽ các ngươi lại không giống Sở Bắc Tiệp ta?”

“Chúng ta đổ máu để bảo vệ người thân yêu nhất, chúng ta sẵn sàng bị thương vì những người chúng ta quý trọng, chúng ta sẵn sàng hy sinh tính mạng vì tâm

nguyện của mình!”.

“Hãy nói cho ta biết, các ngươi cũng giống ta!”

“Hãy nói cho ta biết, hỡi các tướng sĩ Đình quân, các ngươi sẽ không bao giờ quên

người thân yêu nhất của mình, sẽ không bao giờ quên tất cả những gì các

ngươi quý trọng! Sẽ không bao giờ quên tại sao mình lại chiến đấu!”

“Hãy nói cho ta biết, đội quân này tên là gì?”

Giọng nói của Sở Bắc Tiệp xuyên qua tường thành cũ kỹ, vang vọng đến tận trời cao muôn trượng.

Sau khoảng khắc tĩnh lặng, những thanh âm sôi sùng sục tràn khắp không gian.

“Đình quân!”

“Đình quân! Đình quân!”

“Đình quân!”



Cả thành trì Giang Linh đang gào thét, đang chấn động.

Sính Đình dựa vào lồng ngực ấm áp của Sở Bắc Tiệp, nước mắt nóng hổi trào ra.

Sâm Vinh bước tới, giọng khâm phục: “Nhất định Trấn Bắc vương là người tình lợi hại nhất thiên hạ”

“Ta không

biết có phải là người tình lợi hại nhất thiên hạ hay không?”, Nhược Hàn

thở dài, “Nhưng ta có thể khẳng định, Sở Bắc Tiệp tuyệt đối là vị thống

soái hiểu cách động viên lòng quân nhất trong thiên hạ”.



Vương cung Vân Thường, đình đài vẫn nguyên.

Ánh tịch dương đã tắt.

Vương tọa

Diệu Thiên công chúa từng ngồi vẫn lặng lẽ đặt trong đại điện, tấm rèm

che vẫn cô đơn đung đưa theo gió, phấn son dùng dở quạnh quẽ trước

gương.

Hà Hiệp bước qua bao lớp thị vệ, từ con đường lớn của vương cung đi tới. Dọc theo

hành lang, đường đi ngày càng nhỏ hẹp. Hà Hiệp dừng ở một góc khuất

nhất, ổ khóa to đùng khóa chặt cánh cửa gỗ của gian phòng trước mặt.

Diệu Thiên

công chúa cùng thị nữ thân thiết Lục Y đã bị chuyển đến giam lỏng ở đây. Chỉ những thị vệ Hà Hiệp tin tưởng mới được cử đến canh giữ gian phòng

nhỏ này.

“Phò mã.” Tên trưởng thị vệ bước tới, thỉnh an Hà Hiệp, rồi thận trọng hỏi, “Phò mã có cần mở cửa vào trong không?”.

Đôi mắt đen của Hà Hiệp lặng lẽ nhìn cánh cửa gỗ đang khóa chặt.

Diệu Thiên ở trong đó.

Thê tử của

Hà Hiệp, mẫu thân của hài nhi hắn, công chúa dịu dàng thân thiết có nụ

cười lay động lòng người, chủ nhân Vân Thường đích thân viết vương lệnh, muốn hỏi tội danh mưu phản của Hà Hiệp, muốn xử Hà Hiệp tội chết, muốn

đưa Hà Hiệp vào con đường cùng, đang ở trong gian phòng này.

Hà Hiệp vẫn

dán mắt vào ổ khóa trên cánh cửa, dường như nó không chỉ khóa chặt cánh

cửa, mà còn khóa cả trái tim Hà Hiệp. Hắn đứng đó, yên lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi lắc đầu: “Ta không vào, đừng nói ta đã tới đây. Người mang cái này vào trong, nói với Công chúa rằng ta đã đọc được vương lệnh,

Chưởng ấn đại nhân đã bị bí mật xử tử. Đây là quà đáp lễ của ta, có sự

giúp sức của Phong Âm cô nương mà Công chúa đã ban tặng cho ta”.

Trưởng thị vệ dạ một tiếng, thận trọng đỡ lấy hộp gấm từ tay Hà Hiệ