
p, rồi bước đến trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Hà Hiệp ngẩng đầu nhìn vào, bên trong tối om.
Chẳng mấy
chốc, cánh cửa gỗ lại được mở ra từ bên trong, trưởng thị vệ bước ra
ngoài, cẩn thận khóa cửa lại, rồi đến phụng mệnh với Hà Hiệp: “Bẩm, đã
dâng lễ vật lên Công chúa và chuyển lời của Phò mã, không thừa một từ”.
“A!” Trong gian phòng bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu
thảm thiết đáng sợ, hoàn toàn lạc điệu, nhưng những người biết giọng nói của Công chúa đều nhận ra đó chính là tiếng kêu của Diệu Thiên.
Những thị vệ được chọn canh giữ ở đây đều không phải bình thường, nhưng khi nghe
thấy tiếng kêu ấy, gần như tất cả đám thị vệ, bao gồm cả trưởng thị vệ
này đều phải rùng mình.
Sau tiếng kêu thảm thiết là tiếng “rầm”, hình như có vật gì đó đang đập mạnh xuống nền gạch.
Mọi người
đoán chắc Diệu Thiên công chúa mở hộp gấm, nhìn thấy thứ bên trong.
Nhưng, rốt cuộc Phò mã đã tặng gì mà khiến Công chúa sợ hãi và tuyệt
vọng đến thế?
Khi đám người thị vệ trao nhau ánh nhìn sợ hãi, sắc mặt Hà Hiệp vẫn bình tĩnh đến rợn người.
Chỉ có Hà Hiệp mới biết bên trong hộp gấm đó chứa thứ gì.
Hộp gấm đựng một bảo bối, ít nhất là trước đó, Công chúa và Quý Thường Thanh đều coi đây như một bảo bối.
Họ cứ tưởng, nó có thể tấu lên những tiếng đàn sánh với Sính Đình. Họ ngỡ rằng, nó
có tư cách động đến những gì Hà Hiệp đã dày công sắp xếp cho Sính Đình,
cầm chiếc lược Sính Đình đã từng cầm, đắp chiếc chăn Sính Đình đã từng
đắp, chạm vào cây đàn Sính Đình đã từng chạm.
Nhưng, trong mắt Hà Hiệp, đó hoàn toàn không phải một bảo bối, mà là một binh khí họ đưa đến để giày vò trái tim Hà Hiệp.
Đôi bàn tay
biết đánh đàn của Phong Âm ở trên người chủ nó chi bằng chặt nó đi, kệ
máu chảy ròng ròng mà để vào hộp gấm, mang tới làm lễ vật.
Bao nhiêu giày vò sỉ nhục ngày trước, tiểu Kính An vương này sẽ hai tay dâng lên trả cho chủ cũ.
“Công chúa!
Công chúa! Công chúa sao thế? Công chúa!” Giọng của Lục Y như vỡ thành
từng mảnh, run rẩy lọt qua khe cửa gỗ, vọng ra bên ngoài.
Tất cả những người bên ngoài đều lắng tai nghe, suy đoán động tĩnh bên trong. Lục Y
kêu lên vài tiếng, không biết tại sao cũng đột ngột ngừng bặt, bên trong và bên ngoài bất chợt yên tĩnh một cách chết chóc. Một lúc sau, Lục Y
lại kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”.
“Người đâu! Công chúa ngất rồi, gọi ngự y! Mau gọi ngự y!”
“Thị vệ đại ca, thị vệ đại ca ơi, cầu xin các người, hãy bẩm báo với Phò mã đi!”
“Công chúa…
Công chúa… Trời ơi, máu!” Cánh cửa gỗ ầm một tiếng, không biết có thứ gì thúc mạnh vào, khiến đám thị vệ đứng bên ngoài thót tim. Bên trong là
tiếng móng tay đang cào vào cánh cửa.
“Máu, máu! Người đâu! Người đâu! Người đâu…”, Lục Y gào khóc.
Tiếng gào khóc hoảng loạn của Lục Y càng khiến đám thị vệ sởn da gà, ai nấy đều liếc trộm Hà Hiệp.
Nghe tiếng
kêu khóc của Lục Y, Hà Hiệp bèn bảo: “Các ngươi lui hết ra, không có sự
cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được lại gần”.
Đám thị vệ nghe tiếng kêu như trong ác mộng, chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nên lập tức rút sạch.
“Cầu xin các đại ca hãy gọi ngự y đến, ai cũng được, gọi ai cũng được…”, Lục Y vẫn
đang khóc lóc trong phòng, rồi liên tiếp mấy tiếng rầm rầm, hình như Lục Y quay lại bên Diệu Thiên, trong lúc hoảng loạn mà va phải bàn ghế.
Choang!
Chiếc chậu rửa mặt cũng rơi xuống đất.
“Công chúa, công chúa tỉnh rồi à?”, giọng Lục Y nhỏ hơn một chút, “Công chúa không sao chứ! Công chúa làm nô tỳ sợ quá…”.
“Lục Y, ta đau quá…”, là tiếng của Diệu Thiên.
Một lúc sau.
“Máu, sao lại nhiều máu thế này…” Tiếng nói yếu ớt mà kinh hoàng của Diệu Thiên.
“Công chúa!
Công chúa cứ nằm yên… Người đâu! Cứu mạng! Công chúa sinh non rồi, người đâu!” Lục Y lại bắt đầu gào khóc, tiếng kêu xé ruột, xé gan hơn lúc
nãy, “Phò mã, Phò mã mau đến đây đi! Công chúa sinh non, Công chúa… Công chúa không ổn rồi!”.
Hà Hiệp đứng bên ngoài, ánh mắt u ám như ngọn lửa sắp tắt chỉ còn chút ánh sáng cuối cùng.
“Công chúa,
Công chúa! Cứu với, cứu Công chúa đi, cầu xin các người hãy mở cửa.
Chúng ta cần ngự y, nếu không, cho một ít thuốc cũng được!” Cánh cửa lại phát ra những tiếng động dữ dội, Lục Y đang điên cuồng đập vào đó,
giọng khản đặc.
“Cầu xin các người, cầu xin các người! Công chúa sinh non rồi! Ngự y, ngự y!”
“Phò mã, Phò mã thật nhẫn tâm…”
Phò mã.
Phò mã Vân Thường, dưới một người, trên cả vạn người.
Thuở ban
đầu, ai khẽ liếc đôi mắt trong veo, làn môi thoáng nét cười dịu dàng,
như tiên nữ vén mây xuống đoan trang ngồi trên vương tọa?
Khẽ dựa kề bên, áo tơ khăn lụa.
Đình hoa sắc thắm, mơ tưởng uyên ương.
Nhớ đêm động phòng hoa chúc, khi Hà Hiệp nâng mũ phượng trên đầu thê tử lên, Diệu
Thiên từng thở dài: “Đêm động phòng hoa chúc, nam nhân đứng trước mặt
thiếp, nam nhân sẽ chung sống với thiếp cả đời là một trang văn võ song
toàn, một bậc anh hùng cái thế. Cảnh này, người này đẹp tựa trong mộng,
chỉ lo đây là giấc mộng đẹp mà thôi”.
Nụ cười tươi tắn trong ánh nến, đôi má ửng hồng như men rượu say.
Công chúa, t