
ới thực sự hiểu rằng, tại sao một danh tướng như Trấn Bắc
vương lại được người trong thiên hạ coi là báu vật ngàn năm khó đổi, tại sao khi tướng sĩ Đông Lâm nhắc đến Trấn Bắc vương, khuôn mặt lại không
giấu nổi niềm tự hào.
Không còn là quý phụ an cư chốn thâm cung, nay, Vương hậu phải mặc y phục thô ráp,
gột sạch mọi xa hoa, được một số ít tướng sĩ Đông Lâm còn lại hộ vệ,
giấu thân nơi đồng hoang hẻo lánh hay trong rừng sâu, chạy trốn sự truy
bắt của quân Vân Thường.
Trong bóng đen nặng nề cùng sự lo lắng cho tương lai, Vương hậu thường hồi tưởng lại chuyện trước đây.
Đông Lâm lúc đó sao mà lớn mạnh, có đội quân thiện chiến nhất tứ quốc, có Đại vương, có Trấn Bắc vương.
Tất cả mọi bất hạnh rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?
“Bạch Sính Đình…” Vương hậu chậm rãi buông ra cái tên mà bất cứ ai cũng thấy nặng nề.
Khi ấy, Bạch Sính Đình xen vào đại chiến giữa Đông Lâm và Bắc Mạc, để Hà Hiệp có thể lợi dụng thời cơ.
Tiểu Kính An vương nổi danh thiên hạ, sau này là Phò mã Vân Thường, khi bắt tay với
Bắc Mạc vương mưu hại vương tử Đông Lâm, cũng chính là bước chuẩn bị để
reo rắc bất hạnh cho Đông Lâm ngày hôm nay.
Cái chết của hai vương tử Đông Lâm khiến Sở Bắc Tiệp và Bạch Sính Đình nghi ngờ lẫn
nhau, cũng khiến cho tình yêu giữa họ càng thêm sâu đậm.
Khi tình yêu của họ hết mức sau đậm, đại quân Vân Thường đã đến.
Vương hậu lạnh lòng, liên hoàn độc kế này đều do Phò mã Vân Thường, kẻ đang phá hoại Đông Lâm nghĩ ra…
Từng bước
từng bước để Sở Bắc Tiệp mất đi Bạch Sính Đình, để Đông Lâm mất đi Sở
Bắc Tiệp, cuối cùng, hắn xóa đi mọi dấu tích của Đông Lâm trên bản đồ…
“Nương
nương! Nương nương!” Tiếng kêu kinh hãi theo bước chân gấp gáp vang lên, tấm rèm cửa đơn giản được kéo ra, xuất hiện khuôn mặt lo lắng của La
Thượng, “Phía trước phát hiện thấy dấu tích của đại quân Vân Thường,
hình như chúng đang đến đây. Nương nương, chúng ta phải lập tức đi thôi. Nhanh lên! Nhanh lên!”, La Thượng vừa thở vừa nói.
Lại đến rồi!
Cảm giác sức cùng lực kiệt bủa vây, nhưng vương hậu không thể bị bắt. Vương hậu là
tượng trưng cho vương thất Đông Lâm ngày hôm nay.
Vương hậu cắn răng, từ từ đứng dậy.
“Ngựa đã
chuẩn bị xong, mời nương nương lập tức lên ngựa, Mạc Nhiên đưa người đi
ngăn bọn chúng, sau đó sẽ hợp nhất với chúng ta”
Vương hậu lên ngựa.
Đằng xa, khói lửa ngút trời, đoàn kỵ binh Vân Thường hung hăng đuổi tới.
La Thượng dẫn binh lính bảo vệ Vương hậu, cả đoàn người thúc ngựa quất roi, chạy trốn trong đêm.
Bạch Sính Đình, nếu ngươi ở trên trời có linh thì mở to mắt ra nhìn loạn thế.
Ta nguyện đem cả mười kiếp luân hồi của mình để hứng chịu tất cả những bất hạnh mà ngươi đã phải chịu.
Chỉ mong ngươi mở lòng từ bi, vì dân chúng vô tội mà trả Trấn Bắc Vương lại cho chúng ta.
Trấn Bắc Vương chính là hy vọng duy nhất trong thiên hạ lúc này.
Ngày hôm nay, thôn trang hẻo lánh vùng biên giới Bắc Mạc bỗng trở nên bí hiểm một cách lạ thường.
“Nghe chuyện không?”
“Nghe chuyện?”
“Trên con đường nhỏ… dưới dốc núi… ngoài thôn, có một thuyết thư tiên sinh mới đến.”
Mọi người khẽ thì thầm, rồi lại cẩn thận nhìn quanh, như sợ đám lính cầm kiếm Vân Thường bất ngờ từ dưới đất chui lên.
Thần sắc của mọi người đều vô cùng bí mật, họ cảm nhận được đây không phải là người
kể chuyện mua vui bình thường, ai ai cũng vô cùng mong đợi, mạo hiểm đi
nghe.
Loạn thế, người ta rất đỗi mong chờ, dù chỉ là một tia hy vọng.
Chập tối,
dưới dốc núi đã xuất hiện bóng người, mới đầu còn đơn độc, từng người,
từng người một cẩn thận thăm dò, dần dần có thêm hai, ba người đến.
Trên khuôn
mặt của họ đều thoáng vẻ sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện, nhưng khi
bất chợt nhìn thấy người quen cùng đường, ánh mắt sáng lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hai bên nhìn nhau khích lệ.
Họ tụ tập trên bãi cỏ tối om không có cả ánh trăng, ngoài những nam nhân trẻ tuổi, còn xuất hiện cả nữ nhân.
“Đừng chen nữa.”
“A Hán cũng đến à?” Giọng nói thật khẽ của một người cùng thôn.
Tiếng cười thuần hậu của A Hán vang lên trong đêm đen: “Đương nhiên rồi, cả nữ nhân của ta cũng đến.”
Có người xùy một tiếng: “Đừng ồn nữa, nghe chuyện đi…”
Xung quanh bất chợt yên ắng.
Đây là cảnh
kể chuyện vô cùng đặc biệt. Thuyết thư tiên sinh ngồi trên bãi cỏ, tia
sáng mờ ảo chỉ cho người ta thấy loáng thoáng những đường nét của người
này trong bóng tối. Thuyết thư tiên sinh hồi hộp chờ đợi, nhưng vẫn chưa nói lời nào.
Người đó e
hèm lấy giọng, tiếng nói chỉ đủ nghe, lên bổng xuống trầm, tuy không êm
tai, nhưng mang một sức mạnh có thể cổ vũ lòng người.
“Các vị
hương thân, hôm nay ta muốn kể với các vị một câu chuyện. Ta nói trước,
câu chuyện này xảy ra không lâu trước đây, là câu chuyện có thật. Đám
người Vân Thường hung hãn đó không muốn cho người trong thiên hạ biết
chuyện này, nhưng những người kể chuyện Bắc Mạc lưu lạc khắp nơi vẫn
nghe được và sắp xếp lại thành một câu chuyện, rồi đi kể cho mọi người.
Ta biết những ngày này, lúc nào cũng có những thuyết thư tiên sinh bị
giết, nhưng giết sao hết những người kể chuyện, một người kể cho mười
ngư