
”
Túy Cúc giận dữ nhìn Phiên Lộc, thấy hắn hơi nhếch môi, biết hắn lại nghĩ ra trò gì
hay nên có chút sợ hãi, đành nói một cách không cam tâm: “Thủ thành đại
nhân, xin hãy buông tay ta ra”.
Phiên Lộc
cười đắc ý, lúc này mới chịu buông tay. Túy Cúc vội vàng rụt tay lại,
nhìn hai cổ tay với những vết hằn đỏ, tên nam nhân đó thực có sức lực.
Nàng ai oán nhìn hắn, rồi ngồi xuống giường, nghĩ lúc này sư phụ đang
lẫn trong đám người chạy loạn kia, Túy Cúc vừa lo lắng vừa đau lòng, hai mắt đỏ hoe.
Thấy nàng
cúi đầu yên lặng, không còn vẻ đanh đá hoạt bát thường ngày, Phiên Lộc
bỗng thấy mất hứng, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Ta sẽ sai người tiếp tục
đưa thư, hy vọng họ có thể tìm thấy sư phụ ngươi.”
Túy Cúc dịch người sang một bên: “Đừng ngồi gần ta như thế”, giọng khẽ như muỗi kêu.
“Ngươi nói gì?”, Phiên Lộc vừa lớn tiếng hỏi, vừa ngồi xích lại gần Túy Cúc, lần này còn ngồi sát hơn.
Túy Cúc đứng bật dậy, giậm chân, nói: “Con người ngươi… nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết à?”
“Ngươi thật
là!” Phiên Lộc cũng đứng lên, cao hơn nàng hẳn một cái đầu, từ trên nhìn xuống, “Nữ nhân nói không là có, ngươi không biết à?”.
“Ai nói không là có?”
“Ngươi! Ta ngồi xích tới, trong lòng ngươi vui còn không hết, sao ngoài miệng lại nói không thích?”
“Ta… ta…”
Túy Cúc giận đến phát khóc, liên tục giẫm chân, “Ta vui khi nào? Người
ta đang lo sư phụ, ngươi còn bắt nạt ta… Sớm biết thế này, ta đã bỏ mặc
ngươi chết ở sơn mạch Tùng Sâm, cho sói cắn bụng ngươi, ăn ruột gan
ngươi…”
Nói được một nửa, đã thấy dáng hình to lớn đổ xuống trước mặt, Túy Cúc kinh hãi im
bặt, lảo đảo lùi ra sau, không ngờ eo nàng bị người ta ôm gọn.
Đầu lưỡi Phiên Lộc nhẹ nhàng lướt qua môi, cảm giác nóng rẫy như bị thiêu đốt.
“A…” Khuôn
mặt thất sắc, hai mắt trợn tròn hơn bất cứ lúc nào, Túy Cúc cứ nhìn
trừng trừng vào gương mặt đáng ghét của Phiên Lộc.
Phiên Lộc
buông tay, cười gian tà: “Đêm nay đừng nhớ sư phụ của ngươi nữa, nhớ ta
đây này”. Bàn tay hắn khẽ huơ huơ trước đôi mắt vẫn mở trừng trừng của
Túy Cúc, rồi quay đi xử lý công vụ.
Dương Phượng bước vào phòng, thấy giường trống không, Tắc Doãn đã đi đâu mất. Như
chợt nghĩ đến điều gì, nàng khẽ khàng đi sang phòng bên cạnh, ngó đầu
nhìn vào, thấy Tắc Doãn đang cúi xuống tìm kiếm thứ gì trong đống đồ đạc chất cao.
“Chàng tìm gì thế?”, nàng khẽ hỏi.
Tắc Doãn sững lại, một lúc sau mới chậm rãi đứng lên, quay người. Dưới ánh trăng, Dương Phượng nhìn rõ đôi mắt phu quân.
Đó là đôi mắt có thần, tràn đầy nhiệt huyết.
Đôi mắt ấy đang nói rõ rằng chủ nhân của nó chắc chắn đã ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Một quyết định không thể thay đổi được.
Dương Phượng còn nhớ năm đó, khi Tắc Doãn là sứ giả của Bắc Mạc đến thăm Quy Lạc, ở
trong phủ vương tử Hà Túc, nàng ngồi trong tấm rèm đàn một khúc, thời
khắc ngón tay ngọc khẽ vén rèm che lên, nàng đã nhìn thấy đôi mắt có
thần này.
Trái tim
Dương Phượng như bị ai đó đập mạnh. Sau này, Tắc Doãn nói với nàng rằng, lúc đó, hắn đã quyết định, dù phải đắc tội với tất cả vương tộc Quy
Lạc, cũng quyết phải có được nàng.
Tắc Doãn
không tuấn tú, so với tiểu Kính An vương còn thiếu đến vài phần khôi ngô kiệt xuất, nhưng, đôi mắt đen sáng kia thì dường như chứa đựng mọi thứ, cả thiên hạ này không việc gì có thể khiến hắn do dự.
“Phu quân,
chàng tìm gì thế?” Dương Phượng khẽ khàng hỏi thêm lần nữa, chút giả
thiết xen lẫn nghi ngờ bỗng nảy sinh trong lòng, nàng cẩn trọng tiến lại gần, nhìn kỹ sắc mặt Tắc Doãn.
“Không tìm gì cả.” Ánh mắt kiên định của Tắc Doãn khi đứng trước cái nhìn trực diện của Dương Phượng lại có chút lẩn tránh.
Dưới ánh nhìn của Dương Phượng, bàn tay thô ráp của Tắc Doãn lặng lẽ cuộn thành nắm đấm.
Dương Phượng như nhìn thấu ruột gan, hiểu rõ mọi bí mật ẩn giấu trong lòng phu quân.
Họ đã là phu thê bao năm nay, từ lúc chạy trốn khỏi Quy Lạc vương đến Bắc Mạc, rồi
quy ẩn, xuống núi, trận chiến Kham Bố, sau đó lại quy ẩn…
Cả chặng đường dài, giờ họ đã có Khánh nhi. Cứ ngỡ hai người có thể giữ được lời hứa, trọn đời quy ẩn bên nhau.
Một người là danh cầm Quy Lạc, một người là thượng tướng quân Bắc Mạc, vinh hoa khi
trước đều bị cuốn vào những gian nan thời loạn.
Chỉ khi họ
nhìn nhau dưới ánh trăng đêm nay, dường như bao nhiêu ngày qua đều ngưng đọng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, đủ để hiểu hết về nhau.
“Chiếc hòm bên trái”, Dương Phượng buồn rầu nói.
“Hử?”
“Kiếm của chàng trong chiếc hòm bên trái.”
Đôi mắt dịu dàng nhìn thê tử của Tắc Doãn bỗng chốc cay cay.
“Dương Phượng…”
Năm ngón tay ngọc khẽ bịt miệng phu quân, Dương Phượng ngắm nghía Tắc Doãn thật kỹ,
dường như nhìn cả đời này cũng không đủ, như thể trước nay nàng chưa bao giờ ngắm kỹ dáng hình quen thuộc ấy.
“Thật may là Khánh nhi giống chàng. Phụ thân nó… là một anh hùng.” Dương Phượng dựa
vào lồng ngực ấm áp, ra sức cảm nhận hơi thở của phu quân, cuối cùng
cũng dằn lòng quay đi, “Thiếp sẽ đợi chàng ở đây”.
Dương Phượng cắn răng bước ra khỏi căn phòng nhỏ, đi về phòng ngồi xuống giường, hai chân không còn cảm giác. Nàng ch