
rào tựa
những ngón tay ma quỷ, khẽ khàng, lạnh lùng bóp nghẹt trái tim nàng.
Phiên Lộc đứng ở chỗ cao, lạnh lùng nhìn xuống.
Ánh chiều tà đỏ như màu máu, quầng sáng ấy bao quanh Phiên Lộc, khiến hắn hệt như một tử thần.
Không, không… Túy Cúc ngẩng đầu nhìn hắn với cơn thịnh nộ.
Ngươi không thể cướp đi đường sống của ta như vậy, ta đã đến được đây.
Chỉ cách một bước, chỉ còn cách một bước.
Phiên Lộc
không buồn động thủ, tay phải cầm nỏ, tay trái cầm bó tên. Những mũi tên vừa bắn ra, hắn đã nhặt hết cả lại, hai mươi bảy tên, không thiếu một
mũi.
Túy Cúc chằm chằm nhìn hắn cũng với những mũi tên kia.
Không thể, nàng không thể chết.
Sính Đình đang đợi nàng trong gió tuyết, thời hạn cho mẫu tử Sính Đình chỉ là ba ngày.
Sở Bắc Tiệp
đã lỡ cái hẹn mồng Sáu, chôn vùi đi hạnh phúc của Sính Đình. Giờ nàng
không thể tiếp tục lỡ hẹn một lần nữa mà chôn vùi sinh mạng của mẫu tử
họ.
Nền tuyết và núi xanh lạnh lẽo vô tình, cảm giác cái chết quanh quẩn đâu đây, thấm
vào tim phổi, mà không sao che được cơn tuyệt vọng khiến tim nàng tan
nát.
Túy Cúc ngẩng đầu, bi phẫn gào lớn: “Dương Phượng! Dương Phượng! Cô nương ở đâu? Cầu xin cô nương hãy ra đây!”.
“Dương Phượng! Thượng tướng quân phu nhân Dương Phượng, cô nương có nghe thấy không?”
“Ai cũng được, Sở Bắc Tiệp, Hà Hiệp, hãy cứu Bạch Sính Đình! Các người quên mất Bạch Sính Đình rồi sao?”
“Sở Bắc Tiệp, người là kẻ hèn nhát, người quên Bạch Sính Đình rồi sao?”
Đó là thê tử của người, cốt nhục của người, sao lại phải lưu lạc nơi chân trời góc bể, bỏ xác trên sơn mạch Tùng Sâm?
“Sao người
không xuất hiện? Tại sao lại thế…”, Túy Cúc bất lực gào khóc, “Người còn nhớ tới Bạch Sính Đình không? Người còn nhớ những lời mình đã nói
không? Sao có thể quên…”.
Từng tiếng nói vọng lại từng hồi, nhưng kỳ tích vẫn chẳng xảy ra.
Không công bằng, thật không công bằng.
Ngẩng đầu nhìn, qua làn nước mắt, nàng thấy Phiên Lộc đang nhếch môi cười.
Ánh tịch dương dần khuất ở đầu bên kia ngọn núi, bóng tối từ từ chiếm chỗ.
“Ngươi có ngửi thấy hương thơm của tuyết không?” Lần đầu tiên gặp mặt, Sính Đình đã hỏi nàng như vậy.
Nàng đã theo sư phụ đi khắp vương cung phủ đệ, gặp gỡ bao người và việc, nhưng chưa
từng thấy mối tình nào lại thâm trầm đến vậy.
Bạch Sính Đình và Trấn Bắc Vương.
Tình yêu của bậc vương giả sao mà bi ai, thê thảm, khiến lòng người tan nát nhường ấy.
Ông Trời sao mà nhẫn tâm?
Sao ông không thương xót cho tình yêu sâu sắc ấy.
Chỉ một Túy Cúc bé nhỏ, dù cam tâm tình nguyện từ bỏ tính mạng, cũng chẳng thể thay đổi kết cục không hạnh phúc này.
“Dương Phượng! Dương Phượng! Cô nương mau ra đây! Cầu xin cô nương mau ra đây!”
Rừng núi vọng lại tiếng khóc sầu thảm của Túy Cúc. Phiên Lộc lặng lẽ ngồi trên cao, nhìn nàng vùng vẫy chẳng cam lòng.
Hắn không cần thiết phải giương nỏ nữa.
Giọng Túy
Cúc khản đặc, họng như lửa đốt. Dường như đã khóc cạn sức lực, nàng
ngừng lại để thở, hương thơm của tuyết phảng phất đâu đây. Lẫn trong đó
là mùi tanh của máu, máu từ chân nàng chảy ra.
Bỗng sực tỉnh, Túy Cúc chống người ngồi dậy, lo lắng nhìn xung quanh.
Bóng đêm đã bao phủ, trong rừng thấp thoáng những đốm sáng màu xanh đang lặng lẽ lại gần nàng.
Bầy sói!
Cuối cùng, nàng hiểu ra hàm ý nụ cười lúc nãy của nam nhân kia.
“Thượng tướng quân? Thượng tướng quân! Mau tỉnh lại”
Cảm thấy đầu đau dữ dội, Nhược Hàn mở mắt ra, trướng soái sáng trưng, xung quanh là gương mặt lo lắng của các tướng lĩnh.
Sở Bắc Tiệp đâu?
Nhược Hàn ôm đầu, cố gắng ngồi dậy khỏi giường: “Người đâu? Có bắt được người không?”.
Quân tướng
nhìn nhau. Sâm Vinh bị mọi người đùn đẩy, tiến lên phía trước, giọng
buồn bã: “Bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng kêu của Thượng tướng quân, bèn
xông vào trong trướng, nhưng chỉ thấy tối om. Lúc đó không biết Thượng
tướng quân sống chết thế nào, mọi thứ lộn xộn, tới khi châm được ngọn
đuốc, tìm kiếm khắp nơi đã chẳng thấy tung tích thích khách đâu”.
Nhược Hàn
thở dài một tiếng, vỗ đùi: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”. Nhưng nghĩ lại, Sở
Bắc Tiệp đâu phải người dễ dàng để người ta bắt như vậy. Có lẽ khi đột
nhập vào doanh trại, Sở Bắc Tiệp đã sớm tính đến đường lui.
Long nghiêu
tướng quân Hoa Tham mới nhậm chức hạ giọng bẩm báo: “Có mười lăm binh sĩ ngoài trướng soái bị giết. Tất thảy đều bị một kiếm đâm thẳng vào họng
mà mất mạng, xem ra bị đột kích. Kiếm pháp của thích khách thật đáng
sợ”.
Các tướng
lĩnh đã đích thân kiểm tra những thi thể kia, ai cũng thấy võ nghệ của
thích khách thật cao cường quá sức tưởng tượng, vẻ mặt mọi người đều vô
cùng sợ sệt.
Sâm Vinh lắc đầu: “Đúng là trong tứ quốc, chưa ai nghe nói đến một thích khách đáng
sợ đến thế. Chúng ta cũng nên sửa đổi quy định trong quân doanh, nhỡ
chăng Thượng tướng quân xảy ra chuyện, đại quân mất đi thống soái thì
làm thế nào?”.
“Đúng thế, rốt cuộc thích khách là ai?”
Trầm mặc giây lát, Nhược Hàn đáp: “Là Sở Bắc Tiệp”.
Trướng soái
rộng lớn bỗng chìm trong im lặng. Quần tướng nhìn nhau, không biết nên
nói gì. Sâm Vinh thở hắt ra, cuối cùng cũng sực tỉnh, miệng mở to, hỏi:
“C