
thế bậc này, hùng dũng bậc này. Vào tận trung tâm doanh trại Bắc
Mạc dễ như một trò chơi, đây chính là Đông Lâm Trấn Bắc vương, Sở Bắc
Tiệp danh tiếng lẫy lừng thiên hạ.
Nam nhân mà Bạch Sính Đình yêu tha thiết.
“Trấn Bắc vương đêm hôm đột nhập quân doanh vì muốn ám sát ta?”
“Tính mạng
của ngươi, tạm thời bản vương chưa muốn lấy.” Sở Bắc Tiệp đáp, “Bản
vương đến đây vì muốn ngươi chuyển một câu đến Bắc Mạc vương”.
“Câu gì?”
“Bắc Mạc
vương dám cử binh sĩ nhòm ngó đại quân Đông Lâm ta, hoang tưởng có thể
giậu đổ bìm leo, thì phải gánh lấy hậu quả.” Sở Bắc Tiệp cúi xuống, lãnh đạm nhìn thanh bảo kiếm trong tay, “Đại chiến với Vân Thường không xảy
ra, bản vương đang ngứa tay lắm. Từ nay trở đi, bản vương sẽ dùng mọi
cách, giết từng đại tướng của Bắc Mạc, để Bắc Mạc vương không còn tướng
dùng, chỉ biết ngồi nhìn đội quân của mình từ từ tan rã. Đây chẳng phải
một việc hay sao?”.
Nhược Hàn
sững người, cười nhạt: “Nói đi nói lại, vẫn là đến để giết người”. Dù
phải chết, Nhược Hàn cũng chẳng sợ. Hắn đứng bật dậy, rút bảo kiếm,
ngẩng đầu hét lớn, “Doanh trại Bắc Mạc đâu phải chỗ ngươi có thể tùy
tiện ra vào. Hôm nay dù phải chết ở đây, ta cũng quyết giết ngươi thay
Đại vương. Người đâu!”. Hắn cao giọng gọi một tiếng, đợi lúc lâu cũng
không thấy ai xuất hiện.
Nhược Hàn sững người.
Sở Bắc Tiệp
khinh miệt: “Muốn hét thì hét to lên một chút. Những cận vệ ngoài trướng của ngươi giờ đã đầu lìa khỏi thân rồi, trướng gần nhất cũng phải cách
đây ngoài năm trượng. Đều tại quy định trong quân của các ngươi không
hợp tình hợp lý, trướng soái lại giữ khoảng cách với trướng của binh
sĩ”.
Nhược Hàn
cảm thấy lạnh lòng, những cận vệ tâm phúc ngoài trướng soái đều là các
tử sĩ dũng mãnh, nhưng đã bị Sở Bắc Tiệp lặng lẽ giải quyết hết. Hết sức giận dữ, Nhược Hàn hét lớn: “Người đâu! Có thích khách!”, rồi mũi kiếm
đâm thẳng.
Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhìn kẻ địch giơ kiếm trước mặt, đôi đồng tử co lại, nhanh chóng rút bảo kiếm.
Ánh kiếm sắc lạnh giao nhau choang một tiếng. Nhược Hàn bỗng thấy như có luồng sức
mạnh cản lại, cánh tay tê dại, chưa kịp định thần, bóng dáng lay động
dưới ánh nến của Sở Bắc Tiệp đã biến mất. Cảm thấy không ổn, Nhược Hàn
bèn khua kiếm sang hai bên trái phải, lùi lại phía sau hai bước, sống
lưng toát mồ hôi lạnh, kêu lên thảm thiết, vùng bụng đã trúng một đòn.
Nhược Hàn cố chịu đau, tiếp tục đâm kiếm, thành ra tự đưa tay mình đến trước mặt Sở
Bắc Tiệp. Sở Bắc Tiệp thuận thế kéo một cái, nắm vào vùng hổ khẩu[1'>
trên bàn tay Nhược Hàn. Nhược Hàn đau điếng, bảo kiếm rơi xuống bàn, làm đổ giá nến. Giá nến lăn hai vòng trên đất, rồi tắt phụt, trướng soái
chìm trong bóng tối.
[1'> Hổ khẩu: Vùng giao giữa ngón cái và ngón trỏ.
Trước mắt tối đen, Nhược Hàn chỉ cảm thấy cái lạnh xông thẳng đến cổ, biết là bảo kiếm của Sở Bắc Tiệp đã kề bên.
Khi ở thành
Kham Bố, trước mặt hai quân, chỉ trong ba chiêu, nam nhân này đã lấy
mạng Mông Sơ, thuộc hạ hung hãn nhất dưới trướng Tắc Doãn. Anh hùng cái
thế, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tự biết mình đã hết đường, nhưng Nhược Hàn cũng chẳng xin tha, nghe tiếng bước chân
hoảng loạn ngoài kia, bèn nghiến răng nói: “Ngươi muốn giết thì giết,
nhưng ngươi không thoát được khỏi đây đâu”.
Sở Bắc Tiệp
vô cùng ngạo mạn, cười nhạt: “Muốn giết ta cũng phải giết tướng lĩnh to
nhất, mạng của ngươi cứ tạm thời giữ lại. Gặp Bắc Mạc vương, nhớ nhắc
nhở ông ta đừng dại gì mà chọc giận Đông Lâm”.
Đang định lên tiếng, Nhược Hàn đã thấy sau gáy đau điếng, ngất lịm.
Sơn mạch
Tùng Sâm chìm trong băng tuyết, ánh mặt trời chiếu trên nền trắng, sáng
lấp lánh. Một bóng dáng nhỏ bé đang vội vã bước thấp bước cao đi trên
đường.
Tuyết cao gần đến đầu gối, sau mỗi bước chân, bàn chân lún xuống, phải tốn không biết bao nhiêu sức, Túy Cúc mới nhấc nổi lên.
Túy Cúc thở
dốc. Nắng chiếu trên tuyết sáng đến chói mắt, khiến nàng không còn nhìn
rõ con đường phía trước. Có những lúc, Túy Cúc phải vịn tay vào gốc cây
mà nuốt khan một hơi, nhưng nếu dừng bước, trái tim lại khó chịu như bị
mèo cào.
Sính Đình đã sức cùng lực kiệt, đang đợi nàng ở núi đá.
Sính Đình và hài nhi trong bụng đang đợi nàng.
Sính Đình
đang gắng sức, trong lòng Túy Cúc hiểu hơn ai hết. Nàng là đại phu, sao
lại không hiểu tình trạng của Sính Đình? Nhưng hai người cùng đi sẽ càng không có hy vọng. Sính Đình nói đúng, để một người tới tìm Dương
Phượng, rồi hỏa tốc quay lại cứu viện, là con đường sống duy nhất.
Con đường sống trong con đường chết.
Ông Trời ơi, sao lại thế này?
Hoa mai nơi
biệt viện ẩn cư vẫn nở, hương thơm thanh khiết phiêu du trong gió. Cảnh
vẫn đây mà người mãi đâu, trong chớp mắt đã đến tận cùng, đến con đường
tuyệt vọng?
Sao một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh yêu một nam nhân anh hùng cái thế lại có kết cục như vậy?
Chiếc trâm
dạ minh châu Dương Phượng tặng Sính Đình nặng tựa ngàn vàng đè lên đầu
Túy Cúc. Đây chính là sinh mạng của mẫu tử Sính Đình.
Túy Cúc lấy bản đồ ra, nhìn thật kỹ.
“Lại lạc
đường sao?”, Túy Cúc lo lắng cau mày. Cả sơn mạch Tùng Sâm ch