Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328201

Bình chọn: 7.00/10/820 lượt.

khi nghỉ ngơi giữa đường hành quân, Sở Bắc Tiệp cho triệu tập tất cả các tướng lĩnh nghị sự giữa rừng già rộng lớn.

Sở Bắc Tiệp

ẩn cư hai năm, vừa xuất hiện đã phải lo cho vương tộc Đông Lâm đang bị

bao vây, chưa có thời gian tìm hiểu tình hình tứ quốc hiện nay.

Mạc Nhiên

bẩm báo hết sức tường tận: “Sau khi nắm được quyền quản lý kho tiền

lương, Hà Hiệp đã tăng cường chi dùng cho quân đội, chỉ trong một thời

gian ngắn hắn đã thu nạp được rất nhiều binh sĩ dũng mãnh. Họ được Hà

Hiệp đích thân thao luyện, lại được tôi rèn qua bao nhiêu trận chiến…

Đại quân Vân Thường hiện nay không còn là đội quân ngủ đông chỉ biết tự

bảo vệ mình”.

“Đại quân

Đông Lâm và Bắc Mạc đều đã bị đại quân Vân Thường của Hà Hiệp đánh cho

tan rã.” Nghĩ đến tình thế tồi tệ hiện giờ của tứ quốc, La Thượng tiếp

tục trầm giọng, “Hy vọng duy nhất hiện nay có thể chống lại đại quân Vân Thường chỉ còn đại quân của Quy Lạc”.

“Giờ Quy Lạc đang nội loạn, Quy Lạc vương Hà Túc và Đại tướng quân Nhạc Chấn đối đầu với nhau. Quy Lạc còn không tự lo được cho mình, lấy đâu ra sức lực lo

đến đại quân Vân Thường?”, Nhược Hàn đáp, “Ta đã bí mật lập ra mấy điểm

trưng mộ binh sĩ ở Quy Lạc, từ sau khi Thượng tướng quân Tắc Doãn khiêu

chiến với Hà Hiệp, ngày càng có nhiều nam nhân trẻ tuổi gia nhập lực

lượng, trước mắt tính ra tổng cộng đã có hơn một vạn người. Chỉ là,

chúng ta không có binh khí, cũng chẳng có chiến mã”.

“Thất bại

trên sông Phục Sạp đã gây tổn thất nặng nề cho quân Đông Lâm, rất nhiều

binh sĩ đã bỏ chạy vì không còn hy vọng, số còn lại đều đang ở đây”, Mạc Nhiên quay đầu, nhìn phía sau yên tĩnh, “Tính cả người bị thương cũng

không quá năm ngàn”.

Một thoáng yên lặng.

So với ba mươi vạn đại quân của Vân Thường, tính toàn bộ tướng sĩ, đội quân của họ cũng chỉ có một vạn năm ngàn người.

Sau một ngày đường, nỗi xúc động khi gặp lại Trấn Bắc vương dần qua đi. Hiện thực

tàn khốc ở ngay trước mắt, họ có Trấn Bắc vương có tài thao lược, nhưng

binh mã biết lấy ở đâu?

Trầm ngâm

giây lát, Sở Bắc Tiệp xua tay nói: “Mọi người hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải hành quân, không được để đại quân Vân Thường đuổi kịp chúng

ta”.

Tất cả tướng lĩnh đều biết chủ soái cần thời gian suy nghĩ lần lượt rời đi, chỉ có

Mạc Nhiên vẫn ở bên Sở Bắc Tiệp, giống như trước kia ở cùng Sở Bắc Tiệp, họ vẫn đi tuần một vòng quanh doanh trại trước khi đi ngủ.

Hai người đứng trong gió đêm yên tĩnh, nhìn về phía đống lửa sắp tắt, chậm rãi cất bước.

“Lúc nãy ngươi không nhắc gì đến tin tức của Thần Mâu.”

“Thần Mâu

đại tướng quân… Khi quân Vân Thường tấn công thành đô, Đại tướng quân đã tử trận”, Mạc Nhiên nặng nề trả lời, “Sở thừa tướng tuổi già sức yếu,

không thể rút theo bọn thuộc hạ, nghe nói không muốn chịu nỗi nhục bị

bắt sống nên đã uống thuốc độc tự vẫn”.

Tâm trạng cả hai người đều nặng nề, Sở Bắc Tiệp thở dài, chắp tay sau lưng, tiếp tục đi tuần một vòng.

Từ khi Sở

Bắc Tiệp trở về, đây là lần đầu tiên Mạc Nhiên có cơ hội nói chuyện

riêng với Vương gia, bao câu hỏi chất chứa trong lòng, Mạc Nhiên đánh

bạo lên tiếng: “Vương gia, Bạch cô nương…”.

“Nàng vẫn sống, đã tha thứ cho ta và trở về bên ta.”

“Hôm đó… chẳng phải họ nói trong bụng Bạch cô nương đang mang cốt nhục của Vương gia…”

Sở Bắc Tiệp

bỗng dừng bước, khuôn mặt cương nghị đau đớn. Mạc Nhiên đã theo Sở Bắc

Tiệp nhiều năm, rất ít khi nhìn thấy vị vương gia uy nghiêm cao ngạo này không khống chế được tình cảm của bản thân, thầm thấy hối hận vì đã nói những điều không nên nói.

Mạc Nhiên

bỗng nghe thấy giọng nói khản đặc của Sở Bắc Tiệp: “Sính Đình đã trải

qua bao nhiêu nguy nan như thế, có thể sống đến hôm nay đã chẳng phải

chuyện dễ dàng, đâu còn giữ được hài nhi trong bụng… Bản vương…” Nắm tay chàng chặt rồi lại lỏng, “Bản vương không nhẫn tâm hỏi nàng…”.

Hài nhi mệnh khổ, chắc không còn nữa.

Sau khi gặp

Sính Đình, Sở Bắc Tiệp đã phải bôn ba khắp nơi vì tứ quốc loạn lạc, từ

rừng rậm Bách Lý đến cổ thành Giang Linh, từ Bắc Mạc đến Đông Lâm, nên

không còn thời gian nói chuyện cũ với Sính Đình.

Chút thời

gian ít ỏi của họ không đủ để nói những lời ngọt ngào và cả lời cảm tạ

ông Trời. Hơn nữa, Sở Bắc Tiệp đường đường là Trấn Bắc vương, đứng trước thiên quân vạn mã của quân địch mặt vẫn không biến sắc, nhưng mỗi lần

nghĩ đến hài nhi, lại không có đủ dũng khí.

Chàng không

thể tưởng tượng Sính Đình bị binh sĩ Vân Thường truy đuổi, gặp bao hoạn

nạn, đã phải tuyệt vọng khi mất đi cốt nhục trong hoàn cảnh thế nào.

Việc đau đớn này, chắc đã trở thành vết thương luôn nhỏ máu trong tim Sính Đình, nên từ ngày gặp lại đến giờ, Sính Đình vẫn chẳng hề nhắc đến hài nhi.

Sở Bắc Tiệp đứng yên ngoài rèm trướng, những suy nghĩ trĩu nặng trong lòng khiến bước chân chàng cũng trở nên nặng trĩu.

Câu hỏi của

Mạc Nhiên chính là một cái kim trong lòng Sở Bắc Tiệp. Chàng muốn nhổ nó ra, nhưng nếu chàng hỏi đến vấn đề này, liệu có làm tổn thương đến Sính Đình?

Khó khăn lắm nàng mới trở về bên cạnh, Sở Bắc Tiệp nguyện từ bỏ cả tính mạng của

mình, cũng không muốn Sính Đình phải đa


XtGem Forum catalog